Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 227: Lại đến giờ đập phá nhà rồi




“Tinh Trầm! Cậu làm cái trò gì thế? Quý Lan quát Tinh Trầm.

“Cứu chị.” Tinh Trầm lạnh giọng nói.

Người khác có thể không nhận ra nhưng cậu ta lại nhìn rõ rành rành.

Nếu không phải cậu ta đạp bay Quý Lan vào phút cuối thì e rằng cổ của Quý Lan đã bị Lâm Yên bóp nát.

Thế nhưng chính Quý Lan lại không phát hiện ra, thật là nực cười.

Lúc này, đến ngay cả Bùi Vũ Đường cũng phát hiện ra Lâm Yên vừa ngốc vừa đáng yêu không giống với mọi ngày.

“Hừ, cứu tôi? Cậu cho rằng lão Đại thật sự coi trọng cô ta sao? Cô ta chỉ là thuốc an thần mà thôi.” Quý Lan cười nhạt.

Quý Lan không hiểu hàm ý của Tinh Trầm, chỉ cho rằng cậu ta có ý rằng nếu cô ta làm Lâm Yên bị thương thì Bùi Duật Thành sẽ không bỏ qua cho cô ta.

“Ngu ngốc!” Tinh Trầm nhún vai, “Tùy chị thôi, muốn thì tiếp tục đi.” Nói xong liền quay lại ghế sofa của mình.

Quý Lan lập tức bật dậy rồi lao về phía Lâm Yên.

Lâm Yên nhìn Quý Lan đang lao tới, cố gắng không để bản thân mất khống chế hoàn toàn, nếu như cô mất khống chế hoàn toàn thì...

Cô vẫn luôn biết sức lực của mình lớn hơn người bình thường rất nhiều, cho nên mấy năm nay có rất ít khi sử dụng đến, cũng không muốn sử dụng đến.

Nhất là những thời điểm cô không kiềm chế được thì hậu quả còn đáng sợ hơn.

Sát khí trên mặt Quý Lan càng lúc càng nhiều, cô ta lẩm bẩm: “Giờ ngay cả làm thuốc an thần cũng không làm được thì giữ cô lại có ích gì! Cô chỉ biết làm lão Đại mất khống chế thêm mà thôi! Cô vốn không có tư cách đứng bên cạnh lão Đại, cô không xứng!!!” Quý Lan không hề phát hiện ra, lúc cô ta đang nói thì trên cầu thang sau lưng cô ta có một bóng người đang chậm rãi đi xuống.

“Anh...

anh Duật.” Tần Hoan đứng phía đối diện cầu thang cho nên nhìn thấy Bùi Duật Thành đầu tiên.

Quý Lan nghe thấy vậy, hoảng sợ quay người lại.

Thế nhưng cô ta chưa kịp quay người hoàn toàn thì Bùi Duật Thành đã ra tay.

Bàn tay của Bùi Duật Thành nhẹ nhàng đặt lên vai trái của Quý Lan, sau đó, cả người cô ta bị bắn lên như một con diều đứt dây, đập vào tủ rượu bằng thủy tinh.

Tủ rượu đổ sập xuống, tất cả rượu trong tủ đều rơi vỡ loảng xoảng.

Hiện trường hỗn độn lại càng trở nên hỗn độn, ngay cả tay vịn cầu thang cũng bị nát bấy.

Sau tiếng vang động trời đó, toàn bộ căn phòng trở nên im ắng.

Căn phòng vốn đã bừa bãi lại càng bừa bãi hơn, quả thật không khác gì một đống phế tích.

Bùi Vũ Đường đau khổ nhăn nhó, lại đến giờ đập phá nhà rồi.

Bây giờ phải làm sao đây! Vốn dĩ cứ tưởng chờ chị dâu tới là có thể dỗ dành anh cả rồi, ai mà ngờ chị dâu lại nổi cơn tam bành như vậy.

Hai người này giờ mà sáp lại với nhau thì chẳng phải Sao Hỏa đâm Trái Đất sao? Quý Lan chật vật ngã trên mặt đất, thế nhưng cô ta vẫn bất chấp cơn đau từ những khúc xương gãy nát trên người, cung kính quỳ một chân trước mặt Bùi Duật Thành: “Anh Duật...”