Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 229: Thuốc an thần biến thành thuốc nổ




Biết cái tính thì làm ngọc vỡ còn hơn gói lành của cô ấy rồi còn uy hiếp cô ấy như thế, sợ rằng sẽ khiến tình hình càng tệ hơn...” Sắc mặt của Tần Hoan vẫn chưa về lại bình thường: “Anh nói không hề sai! Anh cho là vì sao chúng tôi biết Lâm Yên có tác dụng quan trọng như vậy mà năm đó không khống chế cô ấy, là vì không dám đấy! Cô gái này quá cứng! Ngay cả anh Duật cũng không giải quyết được! Kể cả có đang mất trí nhớ đi nữa thì tính cách bạo lực như thuốc nổ này vẫn không hề thay đổi...” “Thảm nhất là hiện giờ lão Đại cũng đang mất khống chế, anh ấy không hề biết mình đang làm gì, chỉ đang làm mọi cách để giữ Lâm Yến lại theo bản năng mà thôi! Tôi thấy lần này toang thật rồi...

toang thật rồi...

toang thật rồi!!!” Ánh mắt lạnh bằng của Quý Lan dán chặt vào Lâm Yên, tiếng chuông báo động càng lúc càng dồn dập khiến sắc mặt cô ta càng thêm ấm trầm: “Tôi đã sớm cảnh báo rồi mà, cô ta là một quả bom hẹn giờ! Sớm muộn gì anh Duật cũng bị cô ta hại chết...” Tần Hoan ho nhẹ một tiếng: “Không thể nói thế được, nếu lúc trước không nhờ cô ấy thì không biết lão Đại đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà bây giờ thì...

cô ấy vẫn nên cách xa lão Đại một chút thì tốt hơn...” Bùi Vũ Đường cuống đến mức ôm đầu: “Con bà nó! Mấy người nói chị Yên là thuốc an thần của anh cả cơ mà! Sao bây giờ lại thành thuốc nổ rồi? Nếu chị Yên không thể ổn định lại anh cả thì anh cả tôi phải làm sao bây giờ?” Tần Hoan cũng vò đầu bứt tai, nhức đầu không thôi: “Tôi thấy việc cần thiết bây giờ là tách hai người họ ra, không thể để cô ấy tiếp tục kích thích lão Đại nữa.” “Thà làm ngọc nát..” Bùi Duật Thành nỉ non bốn chữ này rồi chậm rãi nhắm mắt lại, giống như thể anh đang nhớ tới một chuyện gì đó khiến anh vô cùng đau lòng.

Máu đã dâng đầy trong cuống họng chỉ chờ thời cơ phun ra.

Lâm Yên vừa dứt lời, âm thanh cảnh báo của đồng hồ trên cổ tay Bùi Duật Thành bỗng trở nên kịch liệt đến đáng sợ.

Lúc này Lâm Yến cũng đã phát hiện ra chiếc đồng hồ trên cổ tay Bùi Duật Thành từ nãy đến giờ cứ kêu không ngừng.

Nhưng cô cũng không quá để ý, cô đang rất tức giận lại cộng thêm cảm giác mất khống chế rục rịch trong cơ thể đã khiến đầu óc cô bị cơn giận lấn áp, cô nói: “Bùi Duật Thành, thứ cho tôi nói thẳng! Kể cả ngài có gia sản hàng ngàn tỉ, kể cả ngài có địa vị cao quý không thể chạm tới thì sao? Ngài vì tư lợi mà hành xử tàn nhẫn vô tình, không biết tôn trọng người khác lại càng không biết yêu một người là như thế nào! Tôi - Lâm Yên, đời này dù tôi có thích chó thích mèo cũng tuyệt đối không thích ngài! Trong từ điển của tôi không có hai chữ “chịu thua” đâu...”

Tít tít tít...

Tít tít tít...

Tít tít tít...

Theo sau tiếng chuông cảnh báo đáng sợ, Bùi Duật Thành đột nhiên ôm lấy ngực, trên mặt tái mét không còn giọt máu.

“Anh Duật!!!”

“Lão Đại!!!” Đám người Tần Hoan, Bùi Vũ Đường đồng loạt biến sắc.

Bùi Duật Thành đột nhiên đứng dậy, run rẩy nắm lấy cánh tay của Lâm Yên.

Lâm Yên thấy vậy trong mắt lập tức lóe sát khí sắc lạnh, nhưng mà cô còn chưa kịp làm gì thì cơ thể Bùi Duật Thành đột nhiên lảo đảo như sắp đổ.

“Ngài.” Lâm Yên khiếp sợ nhìn Bùi Duật Thành.

Một giây sau, Bùi Duật Thành bất ngờ phun ra một ngụm máu, cơ thể anh dường như đã vượt qua mức cực hạn có thể chịu đựng.