Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 226: Đừng có ép tôi




“Là cô...” Lâm Yên nghe vậy lập tức nổi giận.

Cô gái này vừa nhìn là đã biết đàn em của Bùi Duật Thành, nhất định là Bùi Duật Thành đã chỉ thị cho cô ta! “Xem ra, đến giờ cô vẫn còn chưa biết rõ vị trí của mình là ở đâu.” Trong lúc nói chuyện, Quý Lan đã di chuyển trong nháy mắt, tốc độ của cô ta quá nhanh nên Lâm Yên chỉ thấy một bóng đen lướt qua chứ không bắt rõ được hình ảnh của cô ta.

Tốc độ của Quý Lan lúc này còn nhanh hơn cả ban nãy, phản ứng của Lâm Yên không theo kịp nên bị Quý Lan dễ dàng tóm cổ, cô ta ép chặt cổ cô khiến cô không thở nổi.

“Đừng có...

ép tôi.” Ý thức của Lâm Yên tan dần, trước mắt chỉ thấy những hình ảnh lòe nhòe.

“Ép cô?” Quý Lan trào phúng, “Cô mà cũng xứng?” Lâm Yên cực kì chán ghét cảm giác này, không biết đã bao lâu rồi cô mới lại thấy lại cảm giác mất không chế này...

Tại sao bọn họ cứ muốn trêu chọc cô! Trong mắt Lâm Yên như có một cái gì đó được giải trừ phong ấn, từ từ chui ra....

Trong quán bar mờ tối này không một ai phát hiện ra sự thay đổi trong mắt Lâm Yên.

Lúc này, trong mắt Lâm Yên không có bất cứ cảm xúc nào, bàn tay phải của cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Quý Lan.

Sau một tiếng “chát”, cánh tay của Quý Lan bị lật văng ra ngoài, đồng thời cũng khiến cả người cô ta chao đảo lùi lại mấy bước.

Cô ta sững sờ mở to mắt, cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến cô ta phải nhíu mày.

“Tần Hoan, anh có ý gì?” Quý Lan quay phắt lại nhìn Tần Hoan.

“Tôi có ý gì?” Tần Hoan khó hiểu hỏi lại.

“Vừa rồi có phải anh dùng ám khí đánh lén tôi?” Giọng Quý Lan lộ rõ sự tức giận.

“Cô bị điên à, tôi chẳng làm cái gì hết!” Tần Hoan cũng tức giận.

“Không phải anh?” Quý Lan nhíu mày nhìn sang Tinh Trầm.

Ánh đèn ở đây hơi tối nên vừa rồi Quý Lan không thấy rõ người đẩy mình ra chính là Lâm Yên, mà cho là Tần Hoan hoặc Tinh Trầm đã dùng ám khí để đánh lén mình.

Tình Trầm ngậm kẹo, trừng mắt với Quý Lan, nói: “Đừng có nhìn em, em không làm gì cả.” Không đợi Quý Lan tiếp tục, Tần Hoan đã dùng một ngón tay chỉ chỉ vào người Lâm Yên.

Lúc này, Lâm Yên đã vào trạng thái mất khống chế, cả người tỏa ra hơi thở tàn ác kinh người.

Cô chầm chậm bước từng bước về phía Quý Lan..

Cảm giác nguy hiểm không biết từ đâu xuất hiện này khiến ngay cả Tần Hoan cũng không nhịn được sởn gai ốc.

“Tại sao tôi lại có cảm giác cô gái này đột nhiên trở nên đáng sợ...

ảo giác à?” Tần Hoan vuốt ve xúc xắc trong tay, thì thào nói.

“Cảm giác đau đớn tôi mang đến cho cô không đủ sao?” Quý Lan thấy hành động của Lâm Yên như vậy thì trong mắt hiện lên sát khí, đồng thời đổi từ chưởng thành nắm đấm, vung về phía Lâm Yên.

Nắm đấm này mang theo sức lực rất lớn, thậm chí còn nghe được cả tiếng rít khi ma sát với không khí.

“Quý Lan, cổ điển rồi à!” Tần Hoan lập tức quát lớn.

Lâm Yên cũng đẩy nhanh tốc độ, áp sát Quý Lan trước khi cô ta tới gần cô và bóp chặt yết hầu cô ta trước khi cô ta có phản ứng.

Vị trí Lâm Yên đang đứng là xoay lưng về phía đèn, trước mặt là một vùng đen tối mờ mịt, không một ai nhìn rõ Lâm Yên đã ra tay thế nào.

Thậm chí ngay cả bản thân Quý Lan cũng không rõ có chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của Lâm Yên nhìn thẳng vào Quý Lan.

Hiện giờ chỉ cần cô muốn là cái cổ mảnh khảnh đang nằm trong tay cô sẽ đứt lìa.