Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 224: Có cái gì mà không dám?




nào là bàn trà vỡ nát, bình hoa nứt vỡ, tranh tường treo lủng lắng, thậm chí đến tủ để đồ trang trí cũng bị hỏng...

Có thể nói trong phòng lúc này là một mớ hỗn độn, không biết là đã có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng còn có vài người nữa, trong đó có ba người khá lạ mặt.

Một là một cậu thiếu niên tóc xoăn trắng, ngậm kẹo que ngồi trên ghế sofa.

Hai là một cô gái mặc đồ đen, buộc tóc đuôi ngựa đang đi qua đi lại với vẻ mặt lo lắng.

Ba là một người thanh niên trẻ tuổi đang dựa người vào bức tường đối diện cầu thang.

Người này ăn mặc rất cầu kì, mái tóc đen dài của anh ta được búi ở sau đầu bằng một dụng cụ kim loại không rõ chất liệu.

Trong túi trước ngực của bộ vest ánh hồng thì lại cài một bông hoa uất kim hương màu trắng.

Có điều bông hoa này giờ đã tan nát, chỉ còn vài ba cánh hoa héo rũ.

Lâm Yên vừa bước vào thì ba người kia gần như lập tức đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía cô.

Nhất là cô gái mặc đồ đen đứng giữa, ánh mắt của cô ta lạnh đến thấu xương, cứ như thể cô ta có thâm cừu đại hận gì đó với Lâm Yên vậy.

Thế nhưng Lâm Yên không buồn để ý đến bọn họ, cô hỏi thẳng Trình Mặc: “Bùi Duật Thành đâu?” Không đợi Trình Mặc lên tiếng, đột nhiên có một người xông về phía cô, kích động nói: “Chị dâu! Chị dâu tới rồi!!!” Bùi Vũ Đường.

Thấy Bùi Vũ Đường, sắc mặt của Lâm Yên hòa hoãn hơn vài phần: “Tam thiếu.” “Chị dâu...” Bùi Vũ Đường còn chưa kịp nói xong Lâm Yên đã nhíu mày, ngắt lời: “Tam thiếu, cậu vẫn nên gọi tên của tôi thì hơn.” “V...vì sao...?” Bùi Vũ Đường có dự cảm xấu.

Lúc này Bùi Nam Nhứ cũng đi tới, sắc mặt đầy mệt mỏi.

Thấy Lâm Yên, anh ta liền gấp gáp hỏi: “Cô Lâm, tối qua cô có gặp anh trai của tôi không? Xin mạo muội hỏi một câu, tối qua...

có phải đã xảy ra chuyện gì đó?” “Tôi với anh trai anh chia tay rồi.” Lâm Yên không đổi sắc mặt, đáp.

Bùi Nam Nhứ nghe xong lập tức biến sắc.

Bùi Vũ Đường cũng há hốc mồm, biểu cảm trên mặt cứ như thể trời sập tới nơi: “Chị...

chị nói cái gì? Chị với anh trai em chia tay!!!”

Không chỉ Bùi Vũ Đường mà toàn bộ những người khác có mặt trong phòng cũng đều biến sắc mặt.

Tần Hoan chán nản để trán: “Con bà nó...

chẳng trách...” Tinh Trầm vừa cắn kẹo que vừa nhún vai nói: “Em đã nói là thuốc an thần” có vần để rồi mà! Thế nào! Mấy người đều nợ em một cây kẹo đấy nhé!” Quý Lan sầm mặt bước tới trước mặt Lâm Yên.

Lâm Yến có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm và áp lực khi cô ta tới gần.

“Lâm Yên! Sao cô dám! Cô nghĩ cô là ai?” Nghe những lời đe dọa như vậy, sắc mặt của Lâm Yên trầm xuống ngay tức khắc, cô rũ mắt cười khẩy một tiếng: “Ha, không dám? Tôi muốn hỏi xem...

chia tay thôi có gì mà không dám? Tôi chia tay ai, tôi là ai thì liên quan gì đến cô!” “Cô...” Hơi thở lạnh lùng của Quý Lan lập tức ập xuống, bàn tay phải sắc nhọn của cô ta nhắm thẳng vào cổ Lâm Yên.