Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 223: Vợ nổi giận thì phải làm thế nào?




Anh ta không chỉ nhúng tay vào chuyện của cô, mà thậm chí vì để ép buộc cô còn ra tay với những người thân bên cạnh cô.

Từ đáy lòng Lâm Yên dâng lên cảm giác chán ghét và xa lánh vô cùng mãnh liệt, và còn có cảm giác sợ hãi mơ hồ giống như thể đã khắc sâu vào linh hồn cô từ rất lâu rất lâu.

“Tiểu Yên...

Tiểu Yên...

con không sao chứ? Mẹ không muốn cho con biết chính là vì sợ con biết rồi lại lo lắng...” Hạ Mộ Vân nói.

Lâm Yên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó mỉm cười với Hạ Mộ Vân: “Mẹ, con không sao.

À đúng rồi, con còn có chút việc nên con đi trước đây.” “Ừ ừ ừ con cứ làm việc của mình đi! Không cần quan tâm đến chuyện trong nhà đâu!” “Da mę.”

Gần như là vừa bước ra khỏi nhà Hạ Mộ Vân, sắc mặt Lâm Yến lập tức thay đổi.

Lửa giận của Lâm Yên đã bị châm lên! Bùi Duật Thành!!! Cô không ngờ anh ta lại là người như vậy.

Rõ ràng là một người hoàn hảo không tì vết cơ mà! Cảm giác trong lòng Lâm Yên lúc này không chỉ có sợ hãi và chán ghét mà còn có cả...

thất vọng.

Giống như vầng trăng mình vẫn luôn ngưỡng mộ hóa ra cũng chỉ là thứ bẩn thỉu dưới đáy bùn.

Thế thì những chuyện trước kia là như thế nào? Chẳng lẽ đó toàn là lớp ngụy trang của anh ta sao? Lâm Yên vừa đi xuống cầu thang vừa gọi điện cho Bùi Duật Thành.

Cô vừa mới bấm gọi thì đầu bên kia đã lập tức nhận cuộc gọi, không đợi cô lên tiếng, đầu bên kia đã nói: “Quán bar SE.” Giọng nói không hề có sự dịu dàng như mọi khi mà lạnh lẽo như sâu trong hầm bằng.

Anh nói địa chỉ cho cô rồi lập tức cúp máy.

Lâm Yên tức tối nhìn trân trên di động đã mất kết nối, thái độ này của Bùi Duật Thành chẳng khác gì đổ thêm dầu vào “ngọn lửa” Lâm Yên.

Thế này là hoàn toàn uy hiếp cô đúng không! Lâm Yên hít sâu một hơi để đè lửa giận xuống, sau đó bắt xe đi tới địa chỉ mà Bùi Duật Thành nói.

Quán bar này nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, trên cửa dính đầy vết gỉ sét.

Cũng may còn có bảng hiện đề tên “Seabed” chứ không thì người ta còn tưởng rằng đây là một cái kho hàng bỏ hoang.

Thế nhưng, sau khi đẩy cửa bước vào thì bên trong lại như một thế giới khác.

Có lẽ do chưa tới giờ mở cửa nên trong quán bar không có ai.

Lâm Yên vừa đi vào đã thấy một người thanh niên quen mặt mặc vest chỉnh tề đứng chờ sẵn.

Lần trước cô đã từng thấy người này trong biệt thự của Bùi Duật Thành, hình như là trợ lý của Bùi Duật Thành, tên là Trình Mặc.

Trình Mặc thấy Lâm Yên thì lập tức cung kính nói: “Cô Lâm, mời cô đi bên này.” Lâm Yên lạnh mặt, ôm theo sự tức giận đi vào.

Khốn kiếp! Sau chuyện của Hàn Dật Hiên cô đã thể phải tập trung kiếm tiền, tuyệt đối không dính vào mấy chuyện yêu đương nhăng nhít nữa.

Không ngờ mới chưa được bao lâu đã bị “sắc đẹp” chỉnh cho khốn đốn như vậy.

Lần này còn khiến cô tức giận hơn cả lẫn với Hàn Dật Hiên! Động đến cô thì được, thế nhưng động đến những người thân bên cạnh cô thì đừng hòng! Đây là mấu chốt của cô! Không ai được động vào! Còn muốn ép cô phải thỏa hiệp, phải chịu thua? Đời này cô còn không biết hai chữ “chịu thua” viết như thế nào đâu! Trong từ điển của cô chỉ có: Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngôi lành!