Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 222: Mưa bão tới




Lâm Yên gọi một chiếc taxi đi tới nhà mẹ mình.

“Tiểu Yên, sao con lại tới đây?” Hạ Mộ Vân ra mở cửa, trông thấy Lâm Yên thì hết sức ngạc nhiên, bà không ngờ cô sẽ tới đây hôm nay.

“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Lâm Yên nhạy bén nhận ra sắc mặt của Hạ Mộ Vân hơi bất thường liền nhíu mày hỏi.

“Không có gì...

mẹ vẫn tốt mà...” Hạ Mộ Vân gượng gạo nở nụ cười, lắc đầu trả lời.

Thế nhưng biểu cảm của bà rõ ràng đang cố che giấu điều gì đó.

“Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ mình là người như thế nào, Lâm Yên còn không rõ ràng sao, bà như thế này chắc chắn là có tâm sự.

“Chắc không phải là vì...

chú Tạ Tranh đấy chứ?” Lâm Yên nhìn Hạ Mộ Vân dò hỏi.

Hạ Mộ Vân nghe Lâm Yến nói vậy liền nhíu chặt chân mày: “Tiểu Yến, con đừng nói bậy!” Thấy Lâm Yên nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ, cộng thêm việc Hạ Mộ Vân cũng không chịu nổi sự truy hỏi của Lâm Yên, cũng biết sớm muộn gì con gái mình cũng biết chuyện nên bà đành thành thật nói: “Căn nhà này có lẽ sẽ bị giải tỏa, phải di dời đi nơi khác...” “Hả? Giải tỏa? Di dời!!!” Lâm Yên không khống chế được kích động, vui vẻ nói: “Như vậy tốt mà mẹ! Lúc nào chỗ này phá dỡ vậy ạ, mẹ có muốn con tới dỡ cùng không?” Hạ Mộ Vân: “...” “Tiểu Yên, căn nhà này có một số vấn đề về quyền sở hữu cho nên sau khi giải tỏa chúng ta không thể lấy được một đồng bồi thường nào.” Hạ Mộ Vân giải thích.

“Hả?” Lâm Yên sửng sốt.

“Không chỉ có chuyện nhà cửa, còn...

còn chuyện của công ty chú Tạ nữa, hình như cũng xảy ra chút vấn đề.

Hôm nay chú Tạ qua đây, mẹ thấy ông ấy cứ đứng dưới lầu, sắc mặt có vẻ không tốt lắm cho nên mẹ hỏi han mấy câu...” “Công ty chú Tạ làm sao ạ?” Lâm Yên vội hỏi.

“Ông ấy nói vốn đã giải quyết xong rồi, có thể mượn tiền của bạn để xoay vòng vốn nhưng không biết vì sao người bạn kia lại đột nhiên đổi ý...”

Hạ Mộ Vân thở dài, nói tiếp: “Đội xe của ông ngoại con hôm nay cũng đột nhiên bị xa lánh và chèn ép nghiêm trọng.

Sợ là chẳng thể tham gia trận đấu đào thải mấy ngày sau...

và có thể bị giải tán bất cứ lúc nào.” “Cái gì...” Lâm Yên càng nghe càng thấy không thích hợp, “Những chuyện này xảy ra lúc nào?” Lâm Yên hỏi.

“Đều vừa mới biết được sáng nay.” Hạ Mộ Vân trả lời.

Lâm Yên: “...” Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế, lại còn đều là những người thân bên cạnh cô.

“Tiểu Yên, ông ngoại con vì chuyện này mà ăn ngủ không yên, mấy ngày sau là tới trận đấu đào thải rồi, đó là tôn nghiêm và chấp niệm cuối cùng của ông! Nếu như chẳng thể thi đấu đã bị giải tán thì mẹ sợ...

sợ ông ngoại con không chịu nổi!” Hạ Mộ Vân u sầu nói.

Thật ra thì chuyện nhà bị giải tỏa hay tranh chấp bồi thường đối với Hạ Mộ Vân đều không đáng nói, cái bà phiền muộn là chuyện của ba mình.

“Mẹ, con biết rồi! Còn phía chú Tạ thì sao ạ?” Lâm Yên trầm mặt hỏi Hạ Mộ Vân.

“Tình hình không quá tốt, nếu như không bù đắp tài chính kịp thời thì có khi sẽ phải phá sản.” Hạ Mộ Vân trả lời.