Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 221: “thuốc an thần” bãi công rồi




Tiếng cảnh báo của đồng hồ đeo tay vẫn không ngừng vang lên, thậm chí còn càng ngày càng dồn dập hơn Tần Hoan gấp gáp liên lạc với Trình Mặc.

Quý Lan căm tức nhìn mấy người bọn họ: “Các người còn ngẩn ra đấy làm gì! Còn không nhanh đi gọi bác sĩ!” Tần Hoan bất đắc dĩ giơ tay: “Tốt xấu gì cũng đã theo anh Duật nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống này chắc? Quăng một đống tiền cho biết bao nhiêu chuyên gia, bác sĩ, giáo sư hàng đầu nghiên cứu, cuối cùng bọn họ có nghiên cứu ra được cách nào hữu hiệu hay không? Đừng nói bác sĩ, ngay cả ông trời tới cũng không có tác dụng đâu!” Quý Lan cắn răng, nói: “Vậy thì trói con ả kia tới!” Tần Hoan nghe vậy lập tức sợ hãi rụt cổ: “Không có lệnh của anh Duật thì ai dám?” Tinh Trầm khẩn trương đến mức móc một cái kẹo khác ra, buồn bã nói: “Em cũng thấy lúc này tốt nhất đừng gọi cô ấy qua đây, theo trực giác của em thì tám phần mười (thuốc an thần xảy ra vấn đề.” Bùi Nam Nhứ trầm ngâm nói: “Tối qua tôi bảo Lâm Yên gọi điện cho anh cả, nhờ cô ấy hẹn gặp anh cả...

Tối nay anh cả đi gặp Lâm Yên?”.

Tinh Trầm nghe thể lập tức nói: “Tối nay anh Duật đi gặp Lâm Yên? Em cược một cây kẹo, chắc chắn thuốc an thần xảy ra vấn đề!” “Vậy cũng không thể cứ ngồi im thế này, không cần biết có cách nào hay không, trước hết cứ gọi tất cả các chuyên gia tới đây đã.

Tôi đi báo với ba tôi.” Bùi Nam Nhứ nói.

Quý Lan trầm mặt nói: “Được, tôi vừa gọi điện thông báo rồi, phía bên nước M cũng đã liên lạc.”

Giang Phong Hoa Đình.

Sau khi trở lại nhà trọ của mình, tâm trạng Lâm Yên vẫn như chìm trong đáy cốc, đầu của cô đau như muốn nứt ra.

Cô nằm trên giường rồi ngủ thẳng một mạch tới chiều ngày hôm sau.

Lâm Yên đang ngủ mê man thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bò dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Uông Cảnh Dương, cậu ta vừa trông thấy cô liền thay đổi sắc mặt: “Sắc mặt của bà sao lại kém như thế? Lại anti fan tấn công nữa à?” Lâm Yên: “...” Một trăm triệu anti fan tấn công cũng không bằng lực sát thương của một mình Bùi Duật Thành.

“Vào đi, tìm tôi có chuyện gì à?” Lâm Yên xoa trán.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm bà chắc? Mấy ngày nay là toàn đi sớm về muộn, từ sau khi chuyển tới đây không được gặp bà mấy lần.” Giọng điệu của Uông Cảnh Dương có chút ai oán.

Lâm Yên nghe xong liền trợn trắng mắt: “Chị đây phải kiếm tiền, không có thời gian lêu lổng với chú em đâu.” Uông Cảnh Dương lầm bầm: “Tôi thấy...

bà một mình vất vả như vậy...

hay là...

hay là tìm một người bạn trai đi.” Lâm Yên: “...”

Ha ha, cô tìm rồi! Không những tìm rồi mà còn chia tay xong rồi cơ.

Tuy có vẻ hình như là chia tay không được thành công cho lắm.

“Lâm Yên...

tôi nói...” Uông Cảnh Dương nhìn Lâm Yên, muốn nói lại thôi.

“Có rắm thì mau phóng! Bản thân cũng là cẩu độc thân mà còn đi nói người khác.” Lâm Yên liếc mắt khinh bỉ nhìn Uông Cảnh Dương, cậu ta thế này có tính là chó chê mèo lắm lông không? Đêm qua vừa chia tay với Bùi Duật Thành xong nên tâm trạng cô hôm nay rất xấu, nào có tâm tình nhảm nhí với Uông Cảnh Dương, nhà bao việc còn cần có giải quyết đây này! “Tôi có việc phải ra ngoài, có gì tối lại nói.” Nói xong Lâm Yên lập tức đi ra khỏi nhà.

“Bà là cẩu độc thân, tôi cũng là cẩu độc thân...

Một cộng một chẳng phải bằng hai sao!” Thấy Lâm Yên đã đi, Uông Cảnh Dương đứng ở trong phòng đen mặt lầm bầm.