Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 220: Cuối cùng cũng tới ngày không thể kiềm chế được




Người đàn ông này mặc một bộ vest cổ điển, thế nhưng chiếc cà vạt chỉnh tề đã bị kéo ra treo lỏng lẻo trên cổ, cúc áo sơ mi bị giật mất ba cúc, mái tóc đen bóng vốn dĩ chỉnh tề lúc này cũng lộn xộn mất trật tự.

“Lão...

lão Đại...” “Anh Duật...” “Anh cả...” Tình trạng khác thường này của Bùi Duật Thành, đến ngay cả Bùi Nam Nhứ và Bùi Vũ Đường cũng nhận ra.

Mọi người cùng liếc mắt nhìn nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đứng im không dám cử động, cũng không dám tới gần.

Cuối cùng Bùi Nam Nhứ đứng dậy trước, cẩn thận đi về phía Bùi Duật Thành.

Bùi Nam Nhứ biết Bùi Duật Thành không uống rượu nên đi tới quầy bar, rót cho anh một cốc nước chanh rồi cố gắng nhẹ giọng nói: “Anh cả, sao anh lại tới đây?” Bùi Duật Thành không nói gì, ánh mắt ấm trầm đen kịt nhìn lướt qua Bùi Nam Nhứ rồi hờ hững đưa tay nhận lấy cốc nước chanh.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Bùi Duật Thành nhận lấy cốc nước chanh kia thì nó lập tức vỡ nát, giống như thể lúc này anh đã không thể khống chế được sức mạnh của mình.

Bùi Nam Nhứ cả kinh, bàn tay của anh ta bị những mảnh vỡ quẹt vào tạo thành vài vết cắt.

Cùng lúc khi cái cốc nước chanh vỡ nát, toàn bộ căn phòng bao hai tầng đều bị nhấn chìm bởi một áp lực nặng nề kinh khủng.

Tất cả mọi người đồng loạt bị ép vào góc phòng.

Sắc mặt Tần Hoan lúc này như gặp phải đại địch: “Mẹ nó chứ! Trạng thái của lão Đại thật sự bất ổn! Tiểu Tinh, tôi đã nói cậu đừng mở cái miệng quạ đen của cậu ra cơ mà!” Tinh Trầm cũng phát hoảng, lập tức nhổ keo ra đè giọng nói: “Anh Duật bị cái gì kích thích rồi? Tâm trạng vốn đang tốt cơ mà? Các chỉ số luôn rất ổn định! Sao tự dưng lại như đến điểm giới hạn thế này...” Tinh Trầm vừa dứt lời, chiếc đồng hồ màu bạc đeo trên cổ tay của Bùi Duật Thành đột nhiên vang lên những tiếng cảnh báo điên cuồng Tít tít tít...

Tít tít tít...Tít tít tít...

m thanh như đòi mạng kia không ngừng vang lên dồn dập.

“Tiếng gì thế? Báo thức của ai kêu thế?” Bùi Vũ Đường bị anh cả mình dọa cho mất mật, nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên này liền lắp bắp hỏi.

Tần Hoan câm nín nhìn cậu ta: “Cái gì mà báo thức chứ? Tam thiếu, đó là tiếng thiết bị kiểm soát sinh mệnh của anh Duật! Các chỉ số cơ thể của anh Duật đột nhiên tăng vọt, sắp vượt quá giới hạn cơ thể có thể chịu đựng được rồi!” “Hai năm qua không phải luôn luôn tốt sao? Nguy hiểm lần trước cũng vượt qua được, sao tự nhiên lại biến thành thế này...” Bùi Nam Nhứ không để ý đến vết thương trên tay, lo lắng hỏi.

Tinh Trầm túm lấy một cái gối ôm ôm chặt vào lòng: “Em đã nói lúc anh Duật hiền lành đáng sợ hơn mà các anh cứ không tin, còn nói em miệng quạ đen cơ! Sức khỏe của anh ấy không phải thật sự ổn định, anh ấy chỉ đang cố gắng kiềm chế bản thân mà thôi! Đè nén suốt hai năm, cuối cùng cũng có một ngày không kiềm chế nổi nữa...” Tần Hoan gấp đến mức xoay vòng vòng: “Thế này không đúng! Chẳng phải anh Duật đã bắt đầu lại với Lâm Yên rồi sao? Tần suất gặp nhau cũng không thấp cơ mà! Lâm Yên có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào.

Có loại thuốc an thần này rồi sao anh Duật lại không thể kiềm chế được cơ chứ?” Tinh Trầm: “Sợ rằng...

thuốc an thần' xảy ra vấn đề.”