Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 217: Chúng ta chia tay đi!




Từ đầu tới cuối, tôi không hề biết ngài cho đến cái lần...

khi tỉnh lại trên giường của ngài là lần đầu tiên tôi gặp ngài.” Sắc mặt của Bùi Duật Thành vẫn bình tĩnh như mặt biển lặng gió, anh im lặng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình: “Vì sao đồng ý qua lại với tôi?” Mặt Lâm Yên lập tức biến thành đưa đám, cô đáp: “Vì giữ mạng...

tôi nhiều lần bất kính với ngài như vậy thì dù ngài có nhẫn nại đến đâu cũng chắc chắn không bỏ qua cho tôi! Hơn nữa tôi cũng sợ nhân cách kia sẽ tiếp tục thao túng cơ thể của tôi, khiến tôi tiếp tục “bất kính' với ngài cho...

cho nên nếu có thân phận bạn gái thì sẽ an tâm hơn! Thế nên lúc đó tôi đâm lao phải theo lao, thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Ngón tay của Bùi Duật Thành gõ nhẹ lên bàn theo tiết tấu: “Thần hồn điên đảo, ngày nhớ đêm mong, nguôi ngoai không thôi.” Lâm Yên nghe Bùi Duật Thành nói lại những câu mình đã từng nói thì cảm thấy hổ thẹn vô cùng: “Đó cũng là vì sợ ngài tức giận nên mới nói dối như vậy...” Bùi Duật Thành: “Tụt huyết áp.” Lâm Yên nuốt nước bọt: “Lần đó tôi tới tìm ngài thật ra là để nói đỡ giúp Tam thiếu.” Bùi Duật Thành: “Vậy còn tối nay?” Lâm Yên: “Tối nay...

tối nay là vì hôm qua ảnh đế Bùi đột nhiên gọi điện cho tôi...

bảo tôi gọi cho ngài hẹn tối nay gặp mặt...

Tôi cũng không biết là tại sao nữa.” Bùi Duật Thành: “...” Bên tại lúc này chỉ còn tiếng gió đêm thổi vi vu và tiếng gõ ngón tay của ai đó, màn đêm trước mắt như đỏ lại như đen.

Thật lâu thật lâu sau...

Lâm Yên nghe thấy Bùi Duật Thành hỏi: “Vậy nên?” Lâm Yên thấy đau đầu, cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vậy nên...

hay là chúng ta...

chia tay đi? À không đúng...

thật ra không cần phải chia tay, ngay từ đầu chuyện này đã là hiểu lầm...

thật sự là một hiểu lầm! Hơn nữa...

ngài Bùi chấp nhận quen tôi chắc cũng chỉ vì thấy mới mẻ trong chốc lát nhỉ? Lúc đó ngài cũng nói sẽ không kết hôn...”

Ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Bùi Duật Thành đột ngột dừng lại, không gian hoàn toàn im lặng: “Cô Lâm, hình như cô hiểu lầm ý của tôi rồi.” Lâm Yên: “Hiểu lầm?” Bùi Duật Thành vẫn mang dáng vẻ ôn hòa lịch sự bình tĩnh đáp lời cô: “Tôi nói chúng ta có thể không kết hôn, thế nhưng tôi chưa từng nói có thể chia tay.” Lâm Yên sửng sốt: “...”

Hả?

Lâm Yên nghe vậy lập tức trầm mặc.

Cùng lúc đó, cô cũng đã muộn màng khi nhận ra trạng thái của Bùi Duật Thành không bình thường.

Lúc này, điếu thuốc trên tay anh đã cháy đến tận cùng, anh bấm đầu thuốc lá rồi dùng ngón tay vương mùi thuốc của mình chậm rãi chạm lên gương mặt cô.

Tiếng nói của anh như một tiếng thở dài vang lên bên tai cô: “Cô Lâm...

tôi hối hận...” Rõ ràng vẫn là “cô Lâm” như những lần trước nhưng lần này nó giống như một tiếng sét nổ vang trong đầu Lâm Yên, mang theo cảm giác đau đớn đến tận cùng.

Chát!!! Lâm Yên vô thức đánh bay tay của Bùi Duật Thành ra, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Chờ đến khi phản ứng lại, Lâm Yên mới nhận ra mình vừa làm gì.

Ôi trời ạ! Cô vừa làm gì thế??? “Ngài Bùi...

tôi...

tôi...

tôi xin lỗi...

xin lỗi...”.

Bùi Duật Thành nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, thanh âm trầm thấp như tiếng nỉ non: “Xin lỗi, quả nhiên tôi vẫn không thể nào chấp nhận được.” “Cái gì cơ?” Lâm Yên nhíu mày, không hiểu hỏi lại.

Không đợi Lâm Yên lấy lại tỉnh táo, ánh mắt của người đàn ông trước mặt đã giống như một lồng giam bao trùm lấy cô: “Không thể nào chấp nhận được việc...

em không phải là của tôi...” “Cô Lâm, tôi từ chối chia tay.”