Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 216: Tôi muốn thẳng thắn với ngài




Vậy tại sao cô lại có cảm giác sởn tóc gáy như vậy? Thật ra thì đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô muốn chia tay.

Và tin đồn nhảm này cũng đã nhắc nhở cô, hôm nay cô chỉ vô tình gặp phải Hàn Dật Hiên mà đã bị người chụp lại rồi đăng lên mạng.

Nếu cô còn tiếp tục qua lại với Bùi Duật Thành thì quá quá quá là nguy hiểm, lỡ như một ngày nào đó bị người ta phát hiện ra thì không phải chuyện đùa.

Đã qua một thời gian dài mà trạng thái của cô vẫn luôn bình thường, không xuất hiện tình huống mất ý thức kỳ lạ như trước nữa nên chắc hẳn cô không có vấn đề về thần kinh.

Lâm Yên đang tập trung nghĩ làm sao để mình chia tay với Bùi Duật Thành nhanh nhất có thể nên không chú ý tới ly trà sứ màu trắng trước mặt Bùi Duật Thành đột nhiên xuất hiện những vết nứt ngoằn ngoèo như mạng nhện.

Cô cũng không chú ý tới sự u ám không thể che giấu nổi trong mắt Bùi Duật Thành.

Lâm Yên ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mình đóng kịch trước mặt anh như vậy thật quá ích kỉ.

Lúc nào cô cũng đẩy trách nhiệm lên nhân cách thứ hai của mình, rồi cứ thế lừa đổi Bùi Duật Thành.

Một người hiền lành dịu dàng, biết rõ phải trái như ngài Bùi thì cô chỉ cần nói rõ ràng nguyên nhân chẳng phải là được rồi, hà cớ gì cứ phải mượn hết cớ này đến cơ khác để lấp liếm? Thế là, Lâm Yên quyết định không tiếp tục lấy cớ nữa, cô nói: “Tình cảm là một chuyện không thể dùng lí lẽ để giải thích, thích chính là thích, không cần phải có lí do đặc biệt!” “Rất nhiều chuyện năm đó tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ khi đó Hàn Dật Hiên nói thích dáng vẻ tự do tự tại của tôi, chính vì câu nói ấy mà tôi quyết định tiến tới với anh ta...” Bùi Duật Thành ngả người vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Xem ra cô Lâm muốn quên một người, hay thích một người hình như rất dễ dàng...” Rất dễ dàng? Cô không hề dễ thích người khác có được không! Lâm Yên hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Bùi Duật Thành, quyết định thẳng thắn: “Ngài Bùi, thật ra có một việc tôi vẫn luôn muốn thẳng thắn với ngài! Kì thực trước đây tôi cũng đã giải thích với ngài nhưng ngài không tin tôi! Trong người tôi thật sự có một nhân cách khác không thuộc khống chế của tôi, ít nhất thì những chuyện nhân cách này làm ra không phải là ý muốn của tôi!” Lâm Yên chọn lọc câu từ một chút rồi lại tiếp tục trình bày: “Lần đầu, chính là lần khi tôi nằm trên giường trong biệt thự nhà ngài, lúc đó không phải là tôi! Lần thứ hai xuất hiện trong phòng bệnh của ngài, lúc đó cũng không phải là tôi! Còn lần tôi chẳng may ngã lên người của ngài nữa...

cũng không phải là tôi! Những thời điểm đó cơ thể của tôi bị một nhân cách khác điều khiển, chính tôi cũng không rõ rốt cuộc khi đó đã xảy ra những chuyện gì.

Tôi biết nếu tôi giải thích như vậy thì chắc chắn ngài sẽ không tin, cho nên...

tôi thật sự hết cách rồi mới nghĩ ra những lời nói dối như vậy!” Đây là lần đầu tiên Bùi Duật Thành nghe cô nói mà trên mặt anh chẳng hề có sự trào phúng hay vui vẻ gì với cô, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Sự bình tĩnh trầm lặng của anh khiến Lâm Yên thấy hơi bất an.

“Vậy sao? Nói dối gì?” Bùi Duật Thành hỏi.

Lâm Yên quan sát biểu cảm của anh, thấy anh vẫn bình tĩnh từ đầu tới cuối.

Quả nhiên lúc trước đều là ảo giác của cô hại cả! Sớm biết như vậy thì cô đã chẳng cần xoắn xuýt lâu như vậy mới chịu nói, hại bản thân mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.