Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 218: Có ánh sáng tất sẽ có bóng tối




Ngón tay của Bùi Duật Thành tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt kính gọng vàng ánh lên một tia sáng lạnh: “Bởi vì điều đó đối với cô hay là với tôi đều tốt.” Lúc này Lâm Yên đã hoàn toàn hiểu ý của Bùi Duật Thành, anh muốn coi cô thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sao? Lâm Yên cũng lạnh sắc mặt, nói: “Ngài Bùi, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm cái gì đó rồi! Chúng ta đã chia tay, hơn nữa, kể cả chúng ta chưa chia tay thì ngài cũng không có quyền sắp xếp cuộc sống của tôi!” “Vậy nên, câu trả lời của cô là?” Bùi Duật Thành nhìn cô.

“Tôi từ chối!” Lâm Yên không do dự đáp lời.

Bùi Duật Thành nghe vậy liền trầm mặc, sau đó dùng ngón tay đè lên gọng kính của mình rồi nhẹ nhàng đẩy nó lên: “Cô Lâm, cô sẽ đồng ý.

Sáng sớm mai tôi sẽ chờ cô ở Vân Gian Thủy Trang.” “Bùi Duật Thành!” Không đợi Lâm Yên nói cho rõ ràng, Bùi Duật Thành đã đứng lên rời khỏi vườn hoa.

Sắc mặt Lâm Yên lập tức trở nên khó coi.

Tại sao Bùi Duật Thành lại đột nhiên như trở thành một người khác vậy? Hay là có thể nói...

Đây mới thật sự là anh? Cô đã sớm đoán được chuyện này, có ánh sáng tức sẽ có bóng tối.

Trên thế giới này làm sao có thể có một người hoàn mỹ không chút sứt mẻ nào như vậy? Bùi Duật Thành quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không chân thật.

Nhưng đó cũng là vì từ trước đến giờ cô mới chỉ thấy được mặt ánh sáng của anh.

Bùi Vũ Đường đã nhắc nhở cô rất nhiều lần, chỉ là cô chưa bao giờ để tâm.

Cho tới hôm nay...

Lâm Yên quyết tâm, chỉ cần cô không đáp ứng điều kiện này là được, thế nhưng trong lòng cô lại có dự cảm xấu.

Trên tầng hai của một club nào đó ở Để Đô.

Tần Hoàn ngả ngớn nằm trên cầu thang vuốt ve bông hoa uất kim hương màu trắng trong tay, Tinh Trầm ngâm kẹo que nằm trên ghế sofa, còn Quý Lan thì mặc một bộ đồ đen, âm trầm khoanh tay đứng trước cửa.

Bùi Nam Nhứ và Bùi Vũ Đường cũng có mặt ở đây.

Bùi Nam Nhứ đưa mắt nhìn xung quanh: “Trợ lý Trình đâu rồi?” “Đi đổi bàn làm việc cho anh Duật rồi.” Tần Hoan nói xong liền nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, cười nói: “Tôi còn đang thắc mắc vì sao tối qua lão Đại bốc hỏa được một nửa rồi lại thu lại, hóa ra nhờ Nhị thiếu tìm được người dập lửa!” Bùi Nam Nhứ trầm mặc: “Chẳng qua là tôi cảm thấy thái độ của anh ấy với cô Lâm không giống bình thường nên định thử xem sao, không ngờ...

Cho nên, cô Lâm chính là người hai năm trước? Vì sao cô ấy lại giống như không hề biết anh cả?” Tần Hoan nhún nhún vai, đáp: “Cô ấy đã quên hết những chuyện liên quan đến lão Đại, bao gồm cả ba người bọn tôi.” “Năm đó chúng tôi không ở nước ngoài, rất nhiều chuyện chúng tôi không rõ! Cuối cùng thì giữa cô Lâm và anh trai chúng tôi đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Nam Nhứ trầm ngâm hỏi.

Tần Hoan cân nhắc rồi nói: “Nói thế nào đây nhỉ...

Quan hệ của Lâm Yên với anh Duật không chỉ đơn thuần là người yêu! Lâm Yên giống như thuốc an thần' chuyên trị của anh Duật vậy.”