Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 215: Bị ép phải “kinh doanh”




Cũng may, Bùi Duật Thành nhanh chóng lùi ra một khoảng cách.

Rốt cuộc Lâm Yên cũng lấy lại bình tĩnh, nói: “Nói chung thì...

tôi không quấy rầy ngài là tốt rồi.” Bùi Duật Thành: “Gần đây tôi không bận.” Lâm Yên nghe vậy thì hơi không tin: “A...

Buổi trưa tôi có xem tin kinh tế, thấy nói gần đây Tập đoàn JM đang tiến hành cải cách lớn.

Tôi còn tưởng chắc ngài sẽ bề bộn nhiều việc chứ...” Trực giác của Bùi Duật Thành khá nhạy bén, anh nhanh chóng phát hiện sự bất thường trong giọng điệu của Lâm Yên, sắc mặt khẽ trầm xuống: “Hình như cô Lâm...

rất thất vọng?” Lâm Yên sợ hết hồn, vội vàng xua tay phản bác: “Sao có thể sao có thể.

Ngài rảnh rỗi đương nhiên là tôi vui rồi!” Nói xong, Lâm Yên lại tiếp tục uống nước.

Mỗi lần cô bối rồi đều sẽ liên tục uống nước.

Nói dối trước mặt Bùi Duật Thành quả thật quá khó khăn, bởi vì ánh mắt của anh cứ như thể có thể xuyên thấu lòng người.

Cũng may, Bùi Duật Thành không tiếp tục chủ đề này, anh cầm lấy thực đơn trên bàn hỏi cô: “Muốn ăn gì?” “Tôi ăn cái gì cũng được, anh gọi đi.” Lâm Yên không yên lòng nói.

“Được.” Bùi Duật Thành nhanh chóng gọi món.

Lâm Yên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng ngồi im tiếp tục uống nước của mình.

“Hình như đây là lần đầu tiên cô Lâm chủ động hẹn gặp tôi.” Bùi Duật Thành nói.

Thật ra không phải là cô hẹn...

là cô bị ép phải “kinh doanh”*.

(*) Bị ép phải “kinh doanh”: là một cụm từ thường xuất hiện ở giới nghệ sĩ Trung Quốc.

Sau khi nổi tiếng, nghệ sĩ sẽ nhận được nhiều quảng cáo đến từ các nhãn hàng.

Các nghệ sĩ sẽ phải đăng tải những nội dung quảng cáo đi kèm hình ảnh cá nhân theo yêu cầu của nhãn hàng trên trang mạng xã hội cá nhân của mình.

Về sau các fan thường vui mồm gọi đây là hành động bị ép phải “kinh doanh”, có nghĩa là không muốn nhưng vẫn phải làm vì miếng cơm manh áo.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên di động của Lâm Yên đổ chuông, có một tin nhắn mới từ wechat.

Lâm Yên nhìn lướt qua, là Đa Đa gửi tới.

Đa Đa chỉ tìm cô khi có chuyện liên quan đến công việc nên Lâm Yên lập tức mở ra xem.

Cô nàng gửi cho cô một đường link, còn kèm theo một tấm ảnh.

Lâm Yên không nghĩ nhiều, lập tức bấm mở ảnh, kết quả thấy được gương mặt phóng to của cô và Hàn Dật Hiên.

Cảnh cô với Hàn Dật Hiên vô tình chạm mặt ở hành lang ban nãy đã bị người ta chụp lại, thậm chí còn đăng lên mạng.

Tệ hơn nữa là thời điểm đó rõ ràng còn có thêm hai trợ lý nữa mà bức ảnh này lại cố tình cắt bỏ đi hình ảnh của bọn họ, chỉ còn lại Lâm Yên và Hàn Dật Hiên.

Thế nên, hình cảnh hai người đứng mặt đối mặt thể này trở nên vô cùng mờ ám, người ngoài nhìn vào có thể có đến một ngàn cách hiểu khác nhau.

Càng tệ hại hơn nữa là...

cô không chút đề phòng nào mà mở tấm ảnh ngày ra trước mặt Bùi Duật Thành.

Bùi Duật Thành liếc mắt nhìn tấm ảnh cùng với mốc thời gian được đánh dấu trên ảnh.

Thời gian trên ảnh là thời gian ngay trước khi Lâm Yên tới gặp anh.

Trước khi hẹn hò với bạn trai mà lại gặp riêng bạn trai cũ...

Chính Lâm Yên cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Lâm Yên vội vàng tắt màn hình rồi giải thích với Bùi Duật Thành: “Lúc tôi đi về có gặp phải Hàn Dật Hiến ở hành lang, lúc đó trợ lý của tôi và anh ta đều có mặt nhưng lại bị người đăng ảnh cắt bỏ..” Trong đêm tối, chẳng biết Bùi Duật Thành đang suy nghĩ điều gì mà vẫn không lên tiếng.

Sự trầm mặc của anh khiến Lâm Yên bất giác cảm thấy như có điều gì đó cực kì đáng sợ và nguy hiểm đang tới gần.

Có điều, hơi thở đáng sợ ấy nhanh chóng được thu lại, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Bùi Duật Thành chậm rãi châm một điếu thuốc phá vỡ sự im lặng này: “Vì sao cô thích Hàn Dật Hiên?”