Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 211: Càng đáng sợ hơn




Cậu thiếu niên nhún vai: “Ai mà biết được...

có lẽ là không quên được! Ngay từ đầu em đã cảm thấy việc lão Đại thả chị dâu đi là không thể..” Cô gái mặc đồ da đen bỗng tỏ ra khó chịu, lạnh lùng nói: “Nhất định cô ta đã làm cái gì đó, chứ sao anh Duật lại có thể ở bên cô ta một lần nữa chứ!” Cậu thiếu niên khẽ chớp mắt, chần chừ nói: “Chị Lan không thể nói thể được, bây giờ cô ấy chẳng nhớ gì cả, cũng không biết lão Đại là ai.

Với thân phận và địa vị của chị dâu bây giờ cũng chẳng có cơ hội tiếp cận với lão Đại thì làm gì được chứ?” Người thanh niên phì cười: “Nhất định là lão Đại chủ động hổ con nhà người ta, hiện giờ người ta chẳng nhớ gì cả.

Với chỉ số IQ của lão Đại thì muốn lừa con người ta còn không phải quá dễ dàng sao?” Thiếu niên trợn trắng mắt: “Anh đang nói gì vậy, với nhan sắc của lão Đại mà còn cần phải đi lừa gạt sao?” Ánh mắt âm trầm của cô gái mặc đồ da đen lướt qua hai người: “Đến tận giờ hai người vẫn còn nói đỡ cho cô ta? Tinh Trầm, cậu quên cái tay này của cậu đã bị phế như thế nào rồi à? Còn anh nữa, anh đã quên ai phải nằm trên giường bệnh ba tháng rồi sao Tần Hoan?” Câu thiếu niên khẽ cử động cổ tay trái khiến nó phát ra tiếng kim loại cọ vào nhau, trên nét mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.

Cậu ta thở dài một hơi rồi nói: “Haiz, điều này không thể trách lão Đại được, ai bảo do em không chú ý! Biết rõ lão Đại không khống chế được bản thân, lại còn có tính đa nghi mà vẫn dám lại gần cô ấy trong vòng ba bước...

Còn dám nói chuyện với cô ấy hơn mười từ nữa.

Chẳng phải là tự tìm đường chết sao...” Tần Hoan cũng phỉ nhổ: “Tôi mới là người chịu thiệt có được không? Cô ấy đột nhiên ngất xỉu thì tôi đâu thể mặc kệ cho cô ấy ngã xuống đất không đỡ? Đỡ cũng ăn đòn mà không đỡ cũng ăn đòn! Đúng thật là...” Không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên anh ta tháo bông hoa trên ngực xuống, xoay trên đầu ngón tay rồi nói: “A này, nói tới thì tôi cũng rất khâm phục gã bạn trai cũ của Lâm Yên.

Tên là gì nhỉ...

À đúng rồi, Hàn Dật Hiên! Tên họ Hàn này mạng lớn thật đấy! Lão Đại vừa mới thả tự do cho chị dâu, chị dâu đã qua lại với tên đó rồi, tuy hai năm qua lão Đại không quan tâm không biết những cái sừng lớn như thể giờ chắc cũng đã biết rồi! Thế mà giờ tên đó vẫn còn sống tốt.

Hai năm nay tính tình của lão Đại đúng là tốt thật đấy, có nói là ôn nhuận như ngọc cũng không ngoa.

Đôi lúc tôi còn tưởng anh ấy đã trở lại bình thường rồi ấy chứ.” Tinh Trầm nhìn vào bóng lưng nơi cuối hành lang của Bùi Duật Thành rồi bất thình lình rùng mình một cái: “Nói thật thì em thấy sợ dáng vẻ hiền lành dịu dàng này của lão Đại hơn ấy...”