Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 212: Thỉnh cầu của thần tượng




Mặc kệ sống như thế nào, chỉ cần thằng bé còn sống thì cô nhất định sẽ tìm được nó.

Thế nhưng, tin tức tối nay gần như đã dập tắt hi vọng của cô.

Lâm Yên bồn chồn đứng ngoài ban công, để gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt.

Cô đang thất thần thì một hồi chuông điện thoại vang lên, số điện thoại hiển thị trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Lâm Yên tiện tay bấm nhận: “Alo, xin hỏi là ai thế?” “Chị dâu, là em.” Thanh âm dịu dàng từ đầu dây bên kia truyền đến làm Lâm Yên kinh hãi, một lúc lâu sau mới lấy lại được tỉnh táo: “Ảnh...

ảnh đế Bùi?” “Xin lỗi, đã muộn thế này còn làm phiền chị, có ảnh hưởng tới việc chị nghỉ ngơi không?” Giọng nói của Bùi Nam Nhứ nghe có hơi uể oải.

“Không có không có, tôi còn chưa ngủ! Anh có chuyện gì à?” Lâm Yên vội hỏi.

Bùi Nam Nhứ: “Quả thật là có chút chuyện...

cần chị giúp đỡ.” Lâm Yến: “Giúp đỡ?” Cô có thể giúp được Bùi Nam Nhứ chuyện gì? “Đúng vậy...” Bùi Nam Nhứ trầm mặc một lúc như muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: “Bây giờ chị có thể gọi điện cho anh em được không?” “Hả?” Lâm Yên thấy hơi khó hiểu, “Gọi điện thoại cho ngài Bùi sao?” Bùi Nam Nhứ: “Đúng vậy.” Lâm Yên: “Nhưng mà...

sao lại đột nhiên muốn tôi phải gọi điện thoại cho ngài ấy...

tôi phải nói cái gì?” Bùi Nam Nhứ: “Chỉ cần chị gọi điện cho anh ấy thôi, nói cái gì cũng được! Chị có thể hẹn tối mai gặp nhau hay gì đó.” “Chuyện này...” Lâm Yên bị Bùi Nam Nhứ làm cho hồ đồ.

Đang yên đang lành bắt cô gọi điện cho Bùi Duật Thành làm gì? Giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh chia tay nên hiển nhiên liên hệ càng ít càng tốt chứ.

Đầu dây bên kia, Bùi Nam Nhứ thành khẩn thỉnh cầu: “Làm ơn, xin chị!” Thỉnh cầu của thần tượng...

sao có thể không đồng ý được chứ?

Lâm Yên: “Được rồi, vậy đợt lát nữa tôi gọi cho ngài Bùi.” “cảm ơn!” Bùi Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Lâm Yên không biết tại sao Bùi Nam Nhớ lại yêu cầu cô làm như vậy, thế nhưng thái độ khẩn thiết cùng giọng điệu gấp gáp như vậy chắc chắn là có chuyện gấp.

Vì vậy, cuối cùng Lâm Yên vẫn dựa theo những gì Bùi Nam Nhứ vừa nói rồi gọi điện cho Bùi Duật Thành.

“Alo, ngài Bùi...” Cuộc gọi nhanh chóng được tiếp nhận, một giọng nam trầm bắt máy: “Chuyện gì?” Lâm Yên không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, rõ ràng vẫn là thanh âm quen thuộc ấy nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng một cách khó hiểu.

Lâm Yên không nghĩ ngợi nhiều, dựa theo những gì Bùi Nam Nhứ gợi ý nói tiếp: “A...

có chút việc...

tối mai...

chúng ta có thể gặp nhau không?” Bùi Duật Thành: “Được.” Dường như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác, giọng điệu của Bùi Duật Thành vẫn lễ độ, dịu dàng như trước.

Gọi điện xong, Lâm Yên liền cúp máy rồi nhắn tin cho Bùi Nam Nhứ.

[ảnh đế Bùi, tôi đã gọi điện xong rồi, cũng đã dựa theo lời của anh hẹn tối mai gặp ngài Bùi.] [Tốt quá, thật sự cảm ơn chị dâu.] [Không cần phải khách sáo.] Gửi tin nhắn xong, Lâm Yên bất đắc dĩ dựa vào lan can thở dài.

Haiz, gọi điện thì dễ nhưng tối mai gặp nhau thì cô biết phải nói cái gì đây? Vấn đề này cô cũng không tiện nói với Bùi Nam Nhứ.

Dù sao ở trong mắt của Bùi Nam Nhứ thì cô và Bùi Duật Thành cũng đang là người yêu.

Chuyện người yêu gọi điện hẹn gặp nhau là chuyện rất bình thường.