Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 210: Là em vượt quá khuôn khổ




Tiếp đó, một giọng nữ truyền tới: “Ngài Bùi...” Trong nháy mắt giọng nói ấy vang lên, bầu không khí nặng nề như muốn làm lòng người nổ tung đang bao trùm đột nhiên biến mất không còn tung tích, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bùi Duật Thành cầm di động lên, nét mặt vẫn vô cảm như trước, thế nhưng bầu không khí lại hoàn toàn thay đổi: “Chuyện gì?” “À...

có chút việc...

tối mai...

chúng ta có thể gặp nhau không?” Cô gái hỏi.

Bùi Duật Thành: “Được.”

Bùi Duật Thành cúp máy, sau đó quét mắt nhìn những người đang ngồi: “Từ hôm nay trở đi Nhậm Hồng Chỉ tiếp nhận chức vụ Tổng thanh tra giám sát tài vụ của Tập đoàn JM tại chi nhánh châu Á.

Mọi người có ý kiến gì không?” Nếu trong trường hợp bình thường chắc chắn đám các nguyên lão này đã tức giận chửi đổng lên rồi.

Thế nhưng hiện giờ cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không một ai dám lên tiếng dị nghị.

“Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến thì tan họp.” Bùi Duật Thành nói xong liền đứng dậy rời đi.

Phần kết thúc cuộc họp được giao lại cho Trình Mặc.

Ánh mắt của cô gái mặc đồ đen từ đầu tới cuối vẫn luôn tập trung vào gương mặt của Bùi Duật Thành, cung kính đi theo phía sau anh.

Người thanh niên trẻ tuổi và cậu thiếu niên kia cũng đi cùng.

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang trống trải.

Cô gái theo sau Bùi Duật Thành mang vẻ mặt như muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Anh Duật, muốn cho đám người kia nghe lời thật ra quá dễ dàng! Bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứ xử lí mạnh tay chắc chắn bọn họ sẽ không dám trái lời! Tại sao lại phải phiền toái như vậy? Còn bắt bọn em phí thời gian đi điều tra mấy thứ này...” Bùi Duật Thành dừng bước, xoay người lại, lạnh lùng nhìn cô ta.

Ánh mắt đó khiến tấm lưng cô gái kia phát lạnh, cô ta lập tức cúi thấp đầu nói: “Là em vượt qua khuôn khổ.” Bùi Duật Thành xoay người lại, tiếp tục bước đi.

Khoảng chừng mấy giây sau, trong hành lang trống trải vang lên tiếng nói thản nhiên của anh: “Cô ấy không thích.”

Cô gái mặc đồ da đen còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình nên nửa ngày sau mới nhận ra Bùi Duật Thành đang trả lời câu hỏi của cô ta.

Cô ấy không thích...

Trong nháy mắt, gương mặt của cô gái trở nên trắng bệch.

Cô ta đứng ngây ra tại chỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông đi phía trước.

Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi nhỏ giọng nói với cô ta: “Này Quý Lan, hà tất cô phải nhiều chuyện như vậy! Hai năm qua lão đại tu tâm dưỡng tính vì ai, cô còn không biết sao?” Anh ta cắm bông hoa uất kim hương ban nãy trở lại túi áo, những cánh hoa trắng lúc này đã được nhuộm màu máu.

Đang nói thì trên di động của anh ta đột nhiên nhảy ra một tin tức bát quái của giới giải trí: “Danh sách những bạn trai tin đồn của Lâm Yên”.

Nhìn tin này, anh ta như cười như không mà nói: “Nhưng mà, nếu tiếp tục như thế này nữa thì tôi đoán chừng lão đại cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu.

Mấy người biết không, vừa rồi Tiểu Mặc Mặc nói đêm nay lão đại nổi giận đấy, bóp nát cả cốc đập vỡ cả bàn...

Không biết bị cái gì kích thích nữa.”