Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 204: Sóng ngầm cuộn trào




Không biết anh đang nghĩ gì mà ngồi yên lặng ở đó rất lâu, mãi cho đến khi cốc cafe trong tay trở nên lạnh ngắt.

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt tuấn mỹ của anh, đôi mắt đằng sau lớp thấu kính như đáy biển sâu không thấy đáy, không hề thấy một chút ánh sáng nào ở trong đó.

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ánh mắt của anh đang hướng về cửa sổ đối diện, hướng về phía chiếc xe vừa chở Lâm Yên rời đi.

Khi cô biết anh sẽ không giữ cô lại và cho tài xế đưa cô về thì rõ ràng trên mặt cô là sự nhẹ nhõm.

Cô rời đi rất vội vàng, giống như cô đã cảm nhận được cái gì đó, như thể một con thú nhỏ đang vội vàng chạy trốn khỏi nguy hiểm.

Có khả năng chính cô cũng không phát hiện ra điều này, thế nhưng tâm tình của cô lại quá dễ đoán.

Đôi mắt vẫn luôn phẳng lặng của Bùi Duật Thành đột nhiên trở nên xao động.

Một tay anh cầm cốc cafe, một tay khác không ngừng gõ gõ lên mặt bàn.

Đêm càng ngày càng tối, trong căn phòng chỉ có tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường, kèm theo đó là những tiếng gõ ngón tay trên mặt bàn, cộc cộc cộc...

Xào xạc...

Bóng cây chập chờn dao động ngoài cửa sổ, có vẻ như trời đang nổi gió.

Trong khoảnh khắc bóng cây quét qua, trong thư phòng bất ngờ vang lên một tiếng vỡ nát lạnh người.

Cốc cafe đã lạnh ngắt từ lâu trong tay Bùi Duật Thành đột nhiên vỡ nát thành bột mịn.

Bột mịn cùng cafe chảy dọc theo ngón tay thon dài của anh rơi xuống bộ vest cao cấp.

Bùi Duật Thành hừ một tiếng rồi quét mắt nhìn cánh tay không hề có chút tổn thương sau khi bóp nát cốc cafe, như thể chán ghét nó từ tận xương tủy.

Vẻ mặt của anh nhanh chóng trở lại bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh không tiếp tục gõ ngón tay lên mặt bàn nữa mà phủi vết bẩn trên quần áo của mình rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Khoảnh khắc anh rời khỏi căn phòng...

Đằng sau anh đột nhiên vang lên tiếng “âm” cực lớn.

Bàn làm việc đột nhiên vỡ ra làm đôi, tất cả mọi thứ trên mặt bàn đều rơi vãi xuống mặt đất trở thành một mớ hỗn độn.

Bên ngoài, trợ lý Trình Mặc dường như có chuyện muốn báo cáo nên vội vàng đi tới.

Anh ta bị tiếng động lớn truyền ra từ phòng làm việc của Bùi Duật Thành làm cho giật mình.

Anh ta sửng sốt nhìn chiếc bàn bị nứt đôi cùng mớ hỗn độn trong phòng, nhưng chỉ trong vài giây vẻ mặt anh ta đã trở lại bình thường như thể đã quá quen với việc này, chỉ có điều sự khiếp sợ vẫn còn mơ hồ thể hiện trên gương mặt.

Trình Mặc không dám nhìn ra phía sau Bùi Duật Thành mà trực tiếp báo cáo: “Boss, ban hội đồng quản trị lại làm ầm ĩ nữa rồi! Các cổ đông đang ở phòng hội nghị chờ ngài, yêu cầu ngài đích thân qua đó một chuyến...” Bùi Duật Thành chỉnh lại cổ áo của mình, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Chuẩn bị xe.” “Vâng ạ.” Trình Mặc gật đầu.

Trước khi cất bước đi, Trình Mặc không khỏi liếc mắt nhìn mớ hỗn độn trong phòng rồi khẽ nhíu mày lại.