Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 203: Đ y là để cảm ơn




Lâm Yên không dám nhìn Bùi Duật Thành, dựa vào quan niệm sống của Bùi Duật Thành thì e rằng anh sẽ chẳng thể nào hiểu nổi sự tồn tại của hai chữ “thần tượng”.

Chưa kể cô còn nhiều lần nói yêu anh chết đi sống lại, không cần những người khác...

thế nhưng lại âm thầm cất giấu ảnh chụp của người đàn ông khác, thậm chí người đàn ông này còn là em trai ruột anh, ngay đến chính cô còn cảm thấy mình thật “tra”.

Cô thật sự bị oan mà!

Nhưng hết cách rồi, nhân cách kia thật sự quá ngu, lại đi chọc vào “đóa hoa đào” này, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu trận mà thôi.

Lâm Yên dùng tốc độ sét đánh cúi xuống, cuộn poster lại rồi cất đi, sau đó thản nhiên nói: “Aiz, đều tại Tam thiểu cả, hôm nay lúc tôi đến xem cậu ấy đua, cậu ấy cứ lén đưa cho tôi! Tôi từ chối mãi không được, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhận lấy, dù sao là chị dâu thì ủng hộ Nhị thiếu cũng là chuyện nên làm...”

Lâm Yên chưa kịp nói hết thì eo của cô đột nhiên bị giữ chặt lấy, cả người bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Lâm Yến sợ đến mức đánh rơi cả tấm poster quý giá trong tay.

Động tác của Bùi Duật Thành tuy vẫn dịu dàng như trước, thậm chí còn có chút cẩn thận nâng niu nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Lâm Yên lại dâng lên một cảm giác sợ hãi, sợ hãi đến mức thấm sâu vào linh hồn.

Nó giống như cô đang bị một tấm lưới lớn nhẹ nhàng bao phủ, lúc đầu không có cảm giác nguy hiểm gì, thậm chí còn khiến người ta lơ là nó, thế nhưng chiếc lưới kia lại ngày càng thu hẹp lại.

Tại sao lại như vậy...

Rõ ràng là một người dịu dàng, lịch sự như vậy...

sao lại khiến cô sợ hãi đến thế? Đúng lúc này, đầu Lâm Yên đột nhiên đau nhói.

Bùi Duật Thành không ôm cô quá lâu, chỉ một lát đã thả cô ra.

Gần như đồng thời, những cảm giác sợ hãi và đau đớn vừa xuất hiện cũng biến mất toàn bộ, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Lâm Yên lấy lại tỉnh táo, hỏi: “Sao lại...” Bùi Duật Thành cúi xuống nhặt tấm poster lên bỏ vào túi, rồi đưa nó cho Lâm Yên.

Trong ánh mắt ngơ ngác của cô, anh đặt ngón tay thon dài của mình lên môi cô rồi nói: “Đây là để cảm ơn.” Hai má Lâm Yên lập tức nóng bừng.

Cảm ơn cô ủng hộ Bùi Nam Nhứ sao? Tại sao con người này không thể làm những hành động bình thường hơn được chứ? Lần nào cũng khiến cô sợ chết khiếp.

Lâm Yên còn có thể làm gì nữa, cô chỉ có thể cười trừ, đáp: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo! Chuyện tôi nên làm mà.” Bất kể thế nào thì lần này cũng coi như qua cửa trót lọt.

Bùi Duật Thành tiễn Lâm Yên ra tới cửa, có vẻ như anh nhận ra lúc cô đứng trước mặt mình sẽ trở nên rất khẩn trương nên anh không đích thân đưa cô về, mà gọi một tài xế tới.

Lâm Yên vẫy tay chào: “Tôi về trước đây, ngài Bùi ngủ ngon.” Bùi Duật Thành: “Ngủ ngon.” Trong màn đêm, chiếc xe chở Lâm Yên chậm chạp di chuyển, một lát sau đã biến mất trong màn đêm.

Mãi cho đến khi không thể nhìn thấy bóng chiếc xe đó nữa thì Bùi Duật Thành mới châm một điếu thuốc, yên lặng đứng trong gió đêm hút thuốc.

Hút thuốc xong, anh quay người đi vào trong biệt thự.