Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 202: Lại lật xe giữa đường rồi!




Và cả áp lực và nguy hiểm đột nhiên ập đến lúc Bùi Duật Thành lên tiếng khiến Lâm Yên vô thức có cảm giác bất an sợ hãi.

Mặc dù cô đã cố gắng bình tĩnh, thế nhưng bản năng vẫn khiến cô phải rụt cổ lại.

Tựa hồ Bùi Duật Thành cũng nhận ra sự sợ hãi chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt cô, anh thu mắt lại rồi nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì có cả.” Lâm Yên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong tim cũng đặt xuống.

Nhưng mà vừa mới đặt xuống thì lại nghe Bùi Duật Thành bổ sung: “Ít nhất hiện tại sẽ không.” Lâm Yên: “!!!” Tức là sau này thì sẽ làm đúng không? Bùi Duật Thành xoa thuốc cho cô xong, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho cô rồi nói: “Trừ khi có yêu cầu.” Lâm Yên: “ y..” Câu nói đầy tính sát thương này của Bùi Duật Thành khiến hai gò má của Lâm Yên nóng tới tận mấy ngày sau.

Lâm Yên vô thức làu bàu tự an ủi chính mình: “Đùa thôi, nhất định là đùa thôi, Bùi Duật Thành không đến mức...

bụng đói ăn quàng như vậy đâu!” Cô vội đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cảm ơn ngài Bùi, nhưng mà tại sao ngài lại biết hai vị trí vết thương trên người tôi vậy?” Ánh mắt của Bùi Duật Thành hơi lóe lên, anh tùy tiện trả lời: “Thấy cô cử động không thuận tiện nên nhìn ra.” Lâm Yên: “Giỏi vậy sao...” Cái này mà cũng có thể nhìn ra được à? Lại còn chuẩn từng milimet! Tuy Lâm Yên vẫn không quá hiểu nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Đại lão* quả nhiên chính là đại lão, ngay cả năng lực quan sát cũng vượt trội hơn người bình thường.

(*) Đại lão: một xưng hô dành cho các đại ca có cấp bậc cao ở Hong Kong, chỉ những người trải qua nhiều sóng gió và có bối cảnh.

Dần dần được cư dân mạng yêu thích sử dụng trong thời gian gần đây.

Không dễ dàng gì mới bôi thuốc xong, Lâm Yên thầy Bùi Duật Thành cất thuốc đi thì nhanh chóng cướp lấy cơ hội, nói: “Ngài Bùi, đã muộn lắm rồi nên tối về trước đây, không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa.” Bùi Duật Thành: “Tôi tiễn cô.” Vốn dĩ Lâm Yên còn hơi lo lắng sợ Bùi Duật Thành giữ cô ngủ lại, không ngờ thấy cô đòi về anh lại sảng khoái đồng ý, không hề níu kéo một chút nào.

Cũng đúng! Người đàn ông cực phẩm như Bùi Duật Thành sao có thể có ý đồ gì với cô cơ chứ? Cô đúng là mơ mộng hão huyền rồi! Suy nghĩ này khiến Lâm Yên càng thêm an tâm, vui vẻ đứng dậy đi ra cửa.

Vừa ra đến cửa, phía sau truyền đến tiếng gọi của Bùi Duật Thành: “Cô Lâm, cô quên túi này.”

Túi?

Túi gì cơ?

A! Cái túi vải bố của cô...

Lâm Yên chết điếng người trong nháy mắt, cô lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chạy vèo về phía Bùi Duật Thành.

Càng hoảng càng loạn, Lâm Yên vốn định cầm lấy cái túi lên nhưng cầm quá nhanh nên cầm không chắc, cái túi cứ thể rơi xuống và tấm poster kia cứ thế lăn ra, trải dài trên sàn nhà...

Tấm poster phiên bản giới hạn kèm chữ kí của Bùi Nam Nhứ hoàn toàn “bại lộ” trước mặt hai người.

Lâm Yên: “...” Bùi Duật Thành: “...” Một giây trôi qua...

Hai giây trôi qua...

Ba giây trôi qua ...

Trong phòng khách lúc này là một sự im lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch thình thịch...

Lúc này Lâm Yên chỉ hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.

Vì sao? Vì sao lần nào đứng trước mặt Bùi Duật Thành cổ đều luống cuống tay chân, lại còn phạm phải sai lầm ngu ngốc cấp thấp như thế này nữa? Có thể có một lần nào đó đừng lật xe giữa đường có được không?