Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 201: Yên tâm về tôi như vậy sao?




thật muốn chia tay quá...

Lúc nào cô mới đi được đây? Lâm Yên thẫn thờ ngồi trong phòng khách, cảm thấy một ngày mà tưởng chừng như một năm.

Đột nhiên phía sau cổ truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, sau đó là mùi thuốc lá quen thuộc bao trùm lấy cô.

Bùi Duật Thành chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Lâm Yên: “!!!”

C...cá...cái tư thế này...

Là một cô gái thép, bình thường Lâm Yên không có mấy cảm xúc khi thấy hình ảnh bạn trai quỳ gối trước mặt bạn gái.

Thế nhưng Bùi Duật Thành đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô thế này...

quả thật đã khiến chú nai con trong lòng cô hưng phấn nhảy nhót đến chấn động não luôn“.

(*) Nai con nhảy nhót: ngôn ngữ lóng mạng, chỉ trạng thái tim đập nhanh hơn bình thường, hoặc ẩn dụ sự rung động.

Tình...

tình huống gì đây...

Bùi Duật Thành không hề nhìn cô mà nhìn vào chân trái của cô, sau đó đưa tay chạm vào đôi chân nhỏ của cô.

Lâm Yên vô thức rụt chân lại.

Bùi Duật Thành: “Đừng nhúc nhích.” Lâm Yên: “...” Cô lập tức không dám động đậy.

Sau đó cô chứng kiến Bùi Duật Thành cẩn thận xắn ống quần của cô lên tận đầu gối.

Có lẽ do hôm nay cô vận động quá nhiều nên từ bắp chân cho đến phần đầu gối của cô đã hơi sưng đỏ.

Nhìn cái chân bệnh tật của mình, vẻ mặt của Lâm Yên khẽ trầm xuống.

Tai nạn xe năm đó quá thảm khốc, nếu đổi là người khác chắc chắn đã mất mạng, cô có thể may mắn sống sót sau vụ tai nạn đã được coi rất may mắn rồi.

Với năng lực phục hồi đáng sợ của cô thì chỉ cần cô không tự tìm đường chết, cái chân này vẫn có thể từ từ hồi phục.

Bùi Duật Thành lấy một cái bình nhỏ màu trắng rồi đổ chất lỏng màu xanh lục trong đó ra lòng bàn tay, sau đó chậm rãi xoa bóp chất lỏng lên bắp chân của cô...

Lâm Yên ngây người nhìn hành động của anh.

Thật ra, sau khi cuộc đua kết thúc cái chân của cô đã mơ hồ cảm thấy đau đớn, thế nhưng cô không để lộ ra lại càng không hề đề cập đến.

Ngay cả Bùi Vũ Đường cũng không biết chuyện này, tại sao Bùi Duật Thành lại biết chân của cô bị đau, lại còn tìm đúng vị trí nữa? Cảm giác mát lạnh dần trở nên ấm áp do nhiệt độ của lòng bàn tay anh, sự đau đớn và tê dại cũng dần dần giảm bớt.

Cô đã sớm quen với việc chịu đựng cảm giác đau đớn giày vò, cũng không quen kể lể với bất cứ người nào...

Nhìn người đàn ông chẳng nói một lời yên lặng bóp chân cho mình, trong lòng Lâm Yên bỗng có một cảm giác không nói nên lời.

Trong phòng khách yên tĩnh, màn đêm ngoài cửa sổ cũng lặng im.

Bùi Duật Thành xoa bóp chân cho Lâm Yến khoảng hơn mười phút thì dừng lại.

Sau đó vẫn duy trì tư thế quỳ một chân mà kéo mép áo phía bên phải của Lâm Yên lên một chút, tiếp tục lặp lại động tác cho thuốc ra lòng bàn tay rồi áp lên eo của cô xoa bóp.

Lâm Yên lại ngây người một lần nữa.

Đây cũng là một trong những vết thương cũ cô có từ lúc bị tai nạn xe.

Năm đó suýt nữa cô đã bị liệt nửa người, nhưng do tốc độ bình phục của cô quá kinh khủng nên hiện tại đã không còn nghiêm trọng.

Thế nhưng nếu như vận động quá mức vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.

Sao...

sao người đàn ông này lại biết những chuyện này? Anh là con giun trong bụng cô sao? Từ đầu tới cuối Lâm Yên đều ngoan ngoãn ngồi im thin thít, cử động nhẹ cũng không dám.

Lúc Lâm Yên còn đang nghĩ vẩn vơ lung tung thì Bùi Duật Thành đột nhiên lên tiếng: “Cởi áo khoác ra đi.” Lâm Yên gần như là vô thức nghe theo: “À à...

ok...” Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô, Bùi Duật Thành không nhịn được rũ mắt xuống cười nhẹ một tiếng rồi ngẩng lên, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy xen lẫn những tâm tình không rõ nghĩa: “Nghe lời như vậy...

Yên tâm về tôi như vậy sao?” Lâm Yên ho nhẹ một tiếng rồi lập tức trả lời: “Đương nhiên là yên tâm rồi! Ngài Bài chính nhân quân tử như trăng sáng giữa bầu trời! Sao tôi có thể không tin tưởng ngài chứ?”

“Cô Lâm...”

Ngón tay của Bùi Duật Thành nhẹ nhàng miết lên eo cô, đôi mắt anh lúc này dường như trở nên ấm trầm hơn một chút, anh nói: “Ai nói với cô, tôi là chính nhân quân tử:”