Có vẻ Thời Dẫn xui, cậu và Dụ Duy Giang vừa vào thang máy đã gặp Phó Lâm. Dụ Duy Giang đeo khẩu trang đội mũ, chỉ hở mỗi đôi mắt nhưng nhìn cả cái khách sạn này, người có thân hình cao lớn như thế ngoài anh ra chẳng còn ai khác.
Phó Lâm liếc một cái đã nhận ra Dụ Duy Giang, thấy bên cạnh anh là Thời Dẫn lại càng kinh ngạc: “Thời…”
Phó Lâm bỗng khựng lại bởi vì quản lý bên cạnh đã lặng lẽ huých tay cô. Phó Lâm lúng túng đằng hắng một tiếng, chuyển hướng nhìn sang Dụ Duy Giang, lên tiếng chào hỏi: “Anh Duy Giang đi đâu đó, mặc kín thế này.”
“Có chút việc.” Dụ Duy Giang đáp.
Thời Dẫn rất biết ý, Phó Lâm né tránh sự tồn tại của cậu, cậu cũng coi như không biết cô.
Phó Lâm mấy lần muốn nói lại thôi, ánh mắt vẫn luôn quanh quẩn trên người Thời Dẫn. Hàng mày thanh tú nhíu chặt, trong lòng không thoải mái lắm. Lúc trong thang máy chỉ còn cô và quản lý, quản lý mới bảo: “Chú ý thân phận của em bây giờ.”
Phó Lâm khẽ vâng một tiếng.
Từ Tinh liếc cô: “Cậu tóc vàng kia là người lần trước đúng không? Chị có hỏi số điện thoại cậu ta.”
“Ừm.”
“Điện thoại không liên lạc được, giả à?”
“… Là mã sinh viên của cậu ấy.”
“Cái…” Từ Tinh quay phắt đầu lại, giận đến nỗi mặt hơi đỏ lên, “Cậu ta có ý gì?”
Phó Lâm không hé răng.
Từ Tinh vuốt tóc, cân bằng lại cảm xúc, hỏi: “Là người yêu em à.”
“Không phải, là người yêu cũ.”
“Bất kể là người yêu hiện tại hay người yêu cũ, chị chỉ muốn nói cho em, Lâm Lâm, nhớ rõ bây giờ em là ai và bây giờ em nên làm gì. Chị không hạn chế em yêu đương nhưng chị mong em có thể phân rõ nặng nhẹ.”
“Em biết.”
Từ Tinh tức giận mở điện thoại ra, vẫn không muốn buông tha miếng bánh thơm ngon mang tên Thời Dẫn, “Em có số điện thoại cậu ta đúng không, đưa chị.”
“Chị Tinh.” Phó Lâm nhắc nhở thiện chí, “Chị đừng tốn công, chị không ký với cậu ấy được đâu, em có cho chị số cũng không dùng được. Nhà cậu ấy có điều kiện, không thiếu tiền.”
“Không hẳn, bây giờ có không ít nhà giàu thế hệ hai muốn vào giới giải trí.”
“Trông cậu ấy thế kia, nếu muốn vào giới giải trí đã sớm vào rồi.”
Từ Tinh cầm điện thoại tự hỏi giây lát, cảm thấy Phó Lâm nói cũng không phải không có lý, “Thôi vậy.” Chị cất điện thoại đi, “Dù sao mình cứ tự lo chuyện mình trước đã.”
Thời Dẫn cảm giác lúc này mình đã đạt đến đỉnh cao của đời người.
Ấy vậy mà cậu được ngồi trong xe của Dụ Duy Giang. Nếu không phải cảm thấy bất lịch sự thì cậu thật sự rất muốn chụp một trăm tám mươi bức ảnh với Dụ Duy Giang rồi gửi cho Nguyên Dập để y ghen tị chơi.
Dụ Duy Giang tháo khẩu trang xuống, sườn mặt lộ ra hoàn toàn. Đường nét ngũ quan của anh rất lập thể, nhìn từ góc độ này, hàng mi của anh vừa dài vừa dày.
“Sau này đừng tuỳ tiện đi.” Dụ Duy Giang nhìn thẳng phía trước, “Có người hẹn cậu là cậu đi, ngay cả người ta là người tốt hay người xấu cũng không tìm hiểu trước.”
“Em gọi điện xác nhận trước rồi mà.” Thời Dẫn quay sang nhin Dụ Duy Giang, “Anh bắt máy, thầy Dụ, anh là người tốt hay người xấu?”
Dụ Duy Giang quay đầu nhìn cậu một cái.
Thời Dẫn cười khúc khích: “Em giỡn đó. Em biết phải cảnh giác, em hiểu, em có phải trẻ con đâu, cảm ơn thầy Dụ đã dạy bảo ạ.”
Dụ Duy Giang nghĩ rằng cậu thanh niên này từ bé đã rất được người xung quanh yêu mến.
“Thầy Dụ.”
“Ừ.”
“Tiến độ quay “Anh tôi” thế nào rồi ạ?”
“Sắp đóng máy rồi.”
“Tốt quá! Em sẽ chờ xem!”
Ô tô lái vào một khu biệt thự, Thời Dẫn kéo cửa sổ xe xuống thò mặt ra, bảo vệ cho họ vào. Bởi khu biệt thự tương đối rộng nên ô tô phải chạy thêm một đoạn mới tới nhà Thời Dẫn. Cũng bởi Thời Dẫn muốn ở cạnh thầy Dụ lâu thêm một chút nên mới mặt dày không để Dụ Duy Giang đỗ xe bên ngoài khu biệt thự.
Trước cửa nhà Thời Dẫn có mấy chiếc xe đang đỗ. Mẹ Thời đang tỉa hoa trong vườn, ngẩng lên thấy con trai bước xuống từ một chiếc xe lạ.
“Thầy Dụ, cảm ơn anh. Hôm nay chắc em lại mất ngủ rồi.”
Dụ Duy Giang nhìn cậu qua cửa kính xe: “Lại?”
“Hôm qua em không ngủ được, anh xem này.” Thời Dẫn hơi khom người xuống cửa sổ xe, kéo da vùng mắt xuống chút, “Quầng thâm chảy đến tận má rồi.”
Dụ Duy Giang bị cậu chọc cười, nghiêng đầu cười thành tiếng.
“Thời Tử?”
Thời Dẫn nghe tiếng quay đầu, “Ôi” một tiếng, vội thẳng người che Dụ Duy Giang, “Thầy Dụ, anh đi mau đi, mẹ em tới, thế nào bà ấy cũng hỏi này hỏi nọ làm lỡ thời gian của anh cho xem.”
“Ừ.” Dụ Duy Giang chào tạm biệt rồi lái xe khỏi cổng nhà họ Thời.
“Mẹ.”
Mẹ Thời nhìn chiếc xe đã đi xa, hỏi: “Ai vậy? Mới sáng ra con đi đâu đấy?”
“Con ra ngoài có chút việc, đi gặp bạn.”
“Là người vừa nãy à?”
“Vâng.” Thời Dẫn nhìn xe trước cổng, đi vào nhà cùng mẹ mình, “Mẹ, hôm nay nhà mình có khách à?”
“Là chú nhỏ của con, ba con giới thiệu đối tượng cho chú ấy, bây giờ đang nói chuyện trong phòng khách.”
“Tìm đối tượng cho chú sao lại hẹn ở nhà chúng ta?”
“Còn chẳng phải là ba con lừa chú con à, nếu không con nghĩ sao chú ấy chịu đồng ý chuyện này.”
Thời Dẫn cười: “Chú nhỏ không muốn tìm đối tượng là sẽ không tìm đâu, hai người nhọc lòng như vậy làm chi.”
“Mẹ với ba con mới không thèm quản làm gì, là ông con nhọc lòng. Chú nhỏ con cũng 36 rồi, họ còn có thể không vội chắc.”
Vào cửa chính là hiện trường một cuộc mai mối tầm cỡ, Thời Dẫn hướng Thời Tri Liên, cũng chính là chú nhỏ của cậu hất cằm.
Khóe miệng Thời Tri Liên hơi nhếch lên, phớt lờ cậu, nâng chén trà lên nhấp một hụm.
Trong phòng khách có đối tượng được mai mối của Thời Tri Liên và cả ba mẹ của người ta. Lúc Thời Dẫn vào cửa, mọi người đều nhìn về phía cậu. Ba Thời đứng lên giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Thời Dẫn.”
“Cháu chào cô chú.” Thời Dẫn hơi cúi người, “Chào chị ạ.”
“Chào em.” Giọng chị gái nhẹ nhàng, phong thái cũng rất nhã nhặn.
Ba Thời nhìn đồng hồ đeo tay: “Ăn trưa thôi, tôi đặt khách sạn rồi, chúng ta qua đó đi, vừa ăn vừa trò chuyện.”
Thời Dẫn tới cạnh Thời Tri Liên, gọi: “Chú nhỏ.”
Thời Tri Liên liếc cậu: “Mấy tháng không gặp, còn tưởng cháu quên chú rồi. Tóc tai thế này bị ba cháu thấy chưa? Không cầm kéo cắt phăng đi à?”
“Ba cháu dễ nói chuyện lắm nhé…” Trông Thời Dẫn có vẻ hả hê, khẽ hỏi: “Lúng túng không?”
Thời Tri Liên mặt mũi tỉnh queo: “Đã bảo là ghét nhất là tới nhà cháu rồi.”
“Thế mà còn đi ăn cùng nhà người ta.”
“Làm con gái nhà người ta lúng túng là hành vi cực kì kém phong độ của đàn ông.”
Thời Dẫn cười hờ hờ vỗ tay.
Chú nhỏ của Thời Dẫn tuy là đàn ông độc thân nhiều năm nhưng đúng chuẩn kim cương vương lão ngũ*. Mặt mũi anh tuấn, tài năng xuất chúng. Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, người vồ vập vào hắn có quá nhiều. Bình thường công việc của hắn bộn bề, quanh năm ngày tháng Thời Dẫn cũng chẳng gặp hắn được mấy lần nên cũng không rõ cuộc sống riêng của hắn ra sao.
*Người đàn ông độc thân siêu giàu có.
Sau khi ra cửa, ba Thời sắp xếp cho cô gái ngồi xe Thời Tri Liên. Xe Thời Tri Liên lái là siêu xe hai chỗ ngồi. Hắn kéo luôn Thời Dẫn vào xe mình, mượn cớ lâu ngày không gặp cháu trai nên muốn ôn chuyện cũ, không đợi ba Thời mở miệng đã đạp ga lái đi.
“Không phải ba cháu biết hết tin đồn của chú trong giới giải trí rồi à?” Vừa lên xe Thời Tri Liên đã châm một điếu thuốc, trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Không sợ chú hại con gái nhà người ta.”
“Thấy bảo là yêu cầu mãnh liệt từ ông.”
Sau khi tốt nghiệp, Thời Tri Liên gây dựng sự nghiệp, mở công ty với sự hỗ trợ từ gia đình, thêm bản thân hắn có năng lực làm việc mạnh mẽ nên công ty hoạt động ổn định, quy mô cũng mở rộng qua từng năm. Hai năm gần đây còn đặt chân vào ngành giải trí.
Thời Tri Liên vẩy tàn thuốc vào bao thuốc lá, quay sang nhìn Thời Dẫn, đoạn lại ngậm thuốc vào miệng: “Yêu đương rồi à?”
“Dạ?” Thời Dẫn không kịp phản ứng.
Thời Tri Liên hừ cười một tiếng: “Nhìn cái mặt đỏ bừng của cháu kia, lúc vừa vào cửa như mới được khai quang, lọ hoa sứ trắng trong nhà cháu còn chẳng sáng mặt cháu đâu.”
“… Cháu không yêu, chú đừng nói bậy.”