Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 11: “Em thích mỗi anh á..”




Thời Dẫn không phải chờ lâu lắm, đại khái mười lăm phút đồng hồ sau bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Thời Dẫn mở cửa, Hình Kiêu mang theo áy náy đầy mặt bước vào: “Xin lỗi xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

Phòng tắm truyền ra tiếng nước “ào ào”, Hình Kiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía đó: “Ai đang tắm?”

“Là thầy Dụ, anh ấy bảo bình nóng lạnh bên anh ấy hỏng.” Thời Dẫn gãi mũi, có phần mất tự nhiên.

“Bảo sao, làm anh sợ chết khiếp.” Hình Kiêu ân cần nhìn sang Thời Dẫn, “Ha ha, chắc làm em giật mình rồi. Anh ấy có thẻ dự phòng bên này, chắc lúc đi vào không làm em hoảng lắm đâu nhỉ?”

“Hoảng.” Thời Dẫn ăn ngay nói thật, “Còn hoảng chết khiếp nữa cơ.”

Hình Kiêu cười: “Lỗi của anh, xin lỗi nhé.”

Vừa dứt lời, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Hình Kiêu kéo Thời Dẫn ngồi xuống bàn, sau đó tới gõ cửa phòng tắm: “Có cần lấy áo choàng tắm cho anh không?”

“Không cần, anh mang quần áo.”

Một phút sau, Dụ Duy Giang quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm, chỉ có tóc là có vẻ hơi ẩm. Anh quay đầu nhìn thoáng qua phía Thời Dẫn. Thời Dẫn đã hồi phục tinh thần, đang ngồi ngay ngắn trên ghế cười với anh.

Cảm giác với ai cậu ấy cũng cười như vậy, đôi mắt cong cong, mặt mũi cũng rất ưa nhìn. Cảm xúc rất tự nhiên, nhanh vậy đã dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, rồi lại nhìn sang Hình Kiêu, hỏi: “Sao cậu ấy lại trong phòng cậu?”

“Em tìm cậu ấy tới đó, anh Dụ, cậu ấy là fan của anh.” Hình Kiêu quay sang Thời Dẫn, “Đúng không? Em trai Thời Dẫn.”

“À, vâng.”

Dụ Duy Giang bảo: “Anh biết. Cậu tìm cậu ấy tới đây làm gì? Lại còn hẹn người trong khách sạn nữa.”

“Anh đừng hiểu lầm, em có việc cần hỏi ý kiến em trai Thời Dẫn. Bên ngoài nhiều người nhiều tai mắt, đúng lúc anh cũng ở đây, chúng ta ngồi xuống cùng nói chuyện đi.”

“Trước tiên em xin trân trọng giới thiệu một chút.” Hình Kiêu kéo Thời Dẫn đối diện với Dụ Duy Giang đầy nghiêm túc, “Thời Dẫn, quản trị viên phía sau blog ảnh “Dữ Sơn Gian”, là anh, là fan trung thành của Dụ Duy Giang. Thấy ảnh đêm gala trung thu không? Cậu ấy, chính cậu ấy chụp.”

Dụ Duy Giang sửng sốt, ánh mắt chuyển sang phía Thời Dẫn: “Nick weibo đó là của cậu?”

“Dạ.” Thời Dẫn gật đầu.

“Ảnh cũng là cậu chụp hết?”

“Đúng vậy.”

Dụ Duy Giang chăm chú nhìn cậu. Ngẫm lại thì cũng đúng. Với số hoạt động ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay đó mà vẫn có thể chụp không sót buổi nào, ngoài thanh niên từng xuất hiện vô số lần trong tầm mắt anh này thì còn ai có thể sánh ngang?

“Cảm ơn.” Dụ Duy Giang bảo.

“Ấy… Anh đừng nói thế.” Thời Dẫn ngượng ngùng mân mê ngón tay mình, “Tự nhiên bị nổi da gà.”

“Ha ha ha ha ha…” Hình Kiêu cười ha hả.

Thời Dẫn cũng cười: “Anh cười gì? Em nói thật đấy, lúc đầu chẳng thấy gì nhưng tự nhiên được chính chủ cảm ơn cảm giác như bị xử công khai ấy.”

“Thôi nói chuyện chính nhé.” Hình Kiêu lấy một tập tài liệu trong túi ra, đặt trước mặt Thời Dẫn, “Là thế này, em trai Thời Dẫn, anh nói thẳng luôn nhé. Đây là một bản thoả thuận, hôm nay anh tìm em là muốn hỏi ý em có muốn làm việc trực tiếp với anh không?”

Thời Dẫn hơi hoang mang: “Ý anh là?”

“Như trong giới fan nói thì là muốn em làm hội trưởng hội người hâm mộ của anh Dụ, dạng dạng như trưởng fanclub ấy, hiểu không? Ví dụ bình thường anh Dụ có hoạt động hay gì đó anh sẽ liên lạc với em trước, một vài hoạt động liên quan tới fan cũng có thể sẽ do em phụ trách.”

Đại khái Thời Dẫn hiểu được ý của Hình Kiêu rồi.

“Tất nhiên bên anh có thể trả thù lao.” Hình Kiêu thỏa thuận, “Thật ra như anh nói với em, tình huống như này rất hay gặp trong giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ có tên tuổi đều có fan chuyên trách, giúp đỡ tổ chức mấy hoạt động tiếp ứng vân vân, em biết những chuyện đó không?”

Thời Dẫn gật đầu: “Em biết.”

Hình Kiêu thở phào: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, còn sợ em không hiểu. Fan ấy, là cơm áo cha mẹ của idol, là trụ cột phía sau idol, nhất định phải có mấy người nòng cốt dẫn dắt.”

Hình Kiêu thấy Thời Dẫn ngơ ngác như là chưa kịp phản ứng bèn giải thích thêm: “Hôm nay tìm em tới là hỏi ý em thôi, quyền quyết định là ở em, em có thể suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời cũng được.”

Thời Dẫn đã nghĩ tới nguyên do Hình Kiêu muốn hẹn gặp mình, trong đó có lý do này nên không quá ngạc nhiên. Nhưng có Dụ Duy Giang ở cạnh khiến đầu óc cậu cứ chậm tiêu sao ấy.

“Em…”

“Thời Dẫn.”

Thời Dẫn sửng sốt, quay sang Dụ Duy Giang.

“Cậu tên Thời Dẫn phải không?” Dụ Duy Giang hỏi cậu.

“Dạ.”

“Cậu có thể sang bên phòng tôi ngồi một chút không, tôi có lời cần nói riêng với quản lý của mình.”

“Dạ? Anh, chẳng phải anh bảo không thích người khác vào phòng mình sao?”

Sắc mặt Dụ Duy Giang bỗng trở nên khó coi, vùng mày khẽ nhíu lại. Thời Dẫn lí nhí: “Anh… có chuyện gì ạ?”

Dụ Duy Giang không đáp mà đưa thẻ phòng cho Thời Dẫn: “Phòng 907, qua đó đợi một lát, chỉ năm phút thôi.”

“À vâng.” Thời Dẫn nhận thẻ phòng, ra ngoài.

Ánh mắt Dụ Duy Giang dừng trên bản thỏa thuận, có vẻ giận: “Cậu làm gì vậy?”

Dụ Duy Giang rất ít khi trưng ra vẻ mặt khó coi. Hình Kiêu hơi chột dạ: “Sao vậy?”

“Cậu chủ động tìm cậu ấy là vì chuyện này?”

“Đây không phải chuyện tốt sao?”

“Chuyện tốt? Cậu ấy mới bao lớn? Còn đang đi học phải không?”

“Đâu có, em có bảo cậu ấy trực 24/24 đợi lệnh đâu. Trong thỏa thuận viết hết này.” Hình Kiêu vội mở bản thỏa thuận ra chỉ cho Dụ Duy Giang xem, “Không giới hạn thời gian, không chiếm dụng bất kì thời gian cho công việc hay học tập. Anh Dụ, đương nhiên em hiểu ý anh nhưng bây giờ là khoảng thời gian đặc thù, mọi kế hoạch đều chỉ là tạm thời, sau đó đợi anh nổi tiếng nhất định sẽ có fan chuyên trách thay cậu ấy.”

“Vậy cũng không được, cậu đừng làm loạn.”

Hình Kiêu thở hắt ra một hơi, bật dậy nhìn anh: “Anh Dụ, anh có thể đừng cứng đầu như vậy không?”

Dụ Duy Giang ngẩng lên nhìn cậu chàng.

Hình Kiêu nhíu chặt mày: “Trong cái giới này, nguyên tắc là thứ… không cần thiết nhất. Em thật sự rất đánh giá cao anh. Trong mắt em, không một nghệ sĩ nào có thể so với anh nhưng anh không thể vì một số nguyên tắc không đáng kể mà tổn hại lợi ích của chính mình.”

“Vấn đề này mà không đáng kể à? Cậu ấy là học sinh, việc theo đuổi idol là nên là việc kém quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu ấy.”

“Chưa chắc người ta đã nghĩ như vậy.”

Dụ Duy Giang lại nhíu mày.

“Em cũng muốn tìm một bạn fan chuyên trách nhưng mà mấu chốt là em trai Thời Dẫn có tình cảm với anh, éc…”

Nói thế này có vẻ sai sai, Hình Kiêu dừng một chút, “Ý em là, fan chuyên trách là fan chuyên trách nhưng người một lòng vì chính chủ quá ít. Huống chi lực lượng fan của anh bây giờ còn yếu, biết đi đâu tìm một bạn fan thật lòng yêu mến anh, một lòng vì anh? Có em trai Thời Dẫn là ứng cử viên sáng giá nhất.”

Thái độ của Dụ Duy Giang rất kiên quyết, mặc cho Hình Kiêu nói lý nói tình đến đâu vẫn nhất định giữ nguyên quan điểm, “Không cần nói thêm, anh không đồng ý.”

“Anh Dụ… Hội trưởng hội người hâm mộ quan trọng lắm đó…”

Dụ Duy Giang mang quần áo thay ra trong phòng tắm ra ngoài, “Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, anh đưa Thời Dẫn về, gọi cho anh một suất cơm, đói rồi.”

“Ơ? Anh đưa cậu ấy về? Em đưa là được rồi.”

“Không cần.” Dụ Duy Giang quay lại liếc cậu chàng, “Đỡ cho cậu nhiều lời thêm chuyện.”

“… Ò.”

Lúc Dụ Duy Giang quay lại phòng mình, Thời Dẫn còn dang dựa vào tường nghịch điện thoại.

“Sao cậu không kiếm cái ghế mà ngồi?”

Thời Dẫn cất điện thoại đi: “Anh bảo không thích người khác vào phòng mình nên em không động vào đồ nào trong phòng đâu.”

“Bình thường trông cậu có rụt rè thế này đâu, hôm nay sao vậy.” Dụ Duy Giang bỏ quần áo vào sọt đựng quần áo bẩn.

“Lần đầu tiên được gặp thần tượng ở khoảng cách gần thế này, hơi kích động.”

Dụ Duy Giang cười khẽ một tiếng: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Vẻ mặt Thời Dẫn ngạc nhiên vô cùng: “Dạ? Anh đưa em về? Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi.”

“Hình Kiêu gọi cậu tới nên chúng tôi có trách nhiệm đưa cậu về nhà an toàn.”

Dụ Duy Giang bỏ qua luôn chủ đề ban nãy. Thời Dẫn đoán có lẽ anh không muốn cậu làm hội trưởng hội người hâm mộ hay gì đó của anh nên cũng không chủ động nhắc tới.

“Anh đối với fan đều tốt thế này ạ? Thầy Dụ.” Thời Dẫn không nhịn được hỏi.

“Sao cơ?”

“Còn chủ động đưa em về nhà.”

Dụ Duy Giang cầm khoá xe trên bàn, tới trước mặt Thời Dẫn: “Cậu đối với thần tượng mình thích đều tốt thế này à?”

“Dạ?” Thời Dẫn ngẩn ra, “Em thích mỗi anh á.”

Dụ Duy Giang im lặng giây lát, đoạn bảo: “Đối xử tử tế là lẫn nhau.” Anh mở cửa phòng. Thời Dẫn bỗng kéo anh lại, mở balo như tìm gì đó.

“Thầy Dụ cứ vậy mà ra ngoài à?”

“Sao vậy?”

“Ít nhất cũng phải đeo khẩu trang chứ, bị người ta nhận ra thì phải làm sao.”

“Chắc là không có ai nhận ra đâu.”

“Ai bảo.” Thời Dẫn lấy một chiếc khẩu trang đen dùng một lần ra, hai tay dâng lên, “Đeo vào, nhỡ mà bị người ta thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Dụ Duy Giang nhận khẩu trang, lại thấy Thời Dẫn lôi một chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen ra đưa anh, trang bị vô cùng đầy đủ.

“Cậu cứ không để tôi đưa về là được.” Dụ Duy Giang nhìn mũ trong tay nói.

Thời Dẫn không vui: “Ơ… Vậy không được, thầy Dụ, làm người phải biết giữ lời, nói được làm được. Là anh bảo đích thân đưa em về.”

Dụ Duy Giang buồn cười, khóe mắt hơi cong cong. Anh rất ít cười, lúc cười lên hàng mi sẽ rung nhẹ. Thời Dẫn thấy đẹp nên nhìn anh thêm mấy giây, lúc hồi thần mới thấy đang bốn mắt nhìn nhau với Dụ Duy Giang rồi.

Thời Dẫn thu hồi ánh mắt, vành tai lại đỏ lên.