Hôm hẹn với Hình Kiêu, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn chưa đâu vào đâu nhưng Thời Dẫn vẫn chủ động gọi lại cho anh ta.
Biết được hôm trao đổi đó Dụ Duy Giang kiên quyết phản đối khiến Thời Dẫn có chút hụt hẫng, thầm nghĩ liệu có phải Dụ Duy Giang ghét mình không.
“Anh ấy bảo em là học sinh nên không cho anh ký thỏa thuận với em. Em trai Thời Dẫn, anh phải minh oan cho mình hẳn hoi mới được. Anh nghĩ bản thoả thuận đó không có điều khoản nào ngang ngược, anh cũng không định để em làm việc này toàn thời gian, dĩ nhiên việc học và công việc vẫn quan trọng hơn. Nhưng anh Dụ không đồng ý, anh ấy sợ chiếm dụng thời gian của em.”
Ra là vậy, sức sống của Thời Dẫn lập tức ùa về, bắt đầu vùng lên.
“Chúng ta có thể không cho anh ấy biết.” Gan Thời Dẫn rất lớn.
Hình Kiêu cười: “Em nghĩ có thể giấu được bao lâu.”
“Em không ký thỏa thuận, cũng không cần thù lao, em có thể liên lạc trực tiếp với anh không?”
“Thật á? Em chịu hả?”
“Đương nhiên chịu rồi nhưng khả năng không phải lúc nào em cũng có thời gian.”
“Hiểu hiểu, thật ra anh chỉ muốn tìm một bạn fan mà mình hiểu rõ ràng để làm việc chung thôi, em là người thích hợp nhất.”
Sự yêu thích có thời hạn, người hâm mộ đến rồi đi như dòng nước chảy, thích thật nhiều là dòng chảy róc rách, êm đềm yên ả. Đương nhiên phần lớn là vội vàng lướt qua, như dòng nước chảy xiết, lúc tới ào ào mãnh liệt, lúc đi cũng ồ ạt mà đi. Khi sự mới mẻ không còn, sự yêu thích cũng nhạt phai hoàn toàn.
Hình Kiêu không biết thời hạn mà Thời Dẫn thích Dụ Duy Giang là bao lâu nhưng hiện tại, là quản lý của Dụ Duy Giang, cậu cần nắm chặt mọi thứ.
“Em trai Thời Dẫn, em có tài khoản weibo cá nhân không?”
“Có, anh Hình, anh gọi em là Thời Dẫn là được rồi.”
“Ok, tài khoản cá nhân của em có nhiều fans không? Cho anh ID.”
“Mấy nghìn thì phải.” Bình thường Thời Dẫn vẫn hay đăng video hoạt động các thứ của Dụ Duy Giang lên tài khoản cá nhân của mình. Tất cả đều quay bằng điện thoại, hơn một năm trôi qua cũng tích lũy được một chút fans.
“Em chăm chút cho tài khoản này để nó thành tài khoản fan đi đầu đi. Dùng tài khoản blog ảnh chia sẻ ấy.”
“Hiểu rồi.”
Thời Dẫn là một người thông minh, Hình Kiêu cảm thấy nói chuyện với cậu không tốn sức chút nào, thế là vui vẻ bảo: “Fan thần tiên, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.”
Thời Dẫn hơi xấu hổ: “Anh Hình, em phổng mũi đấy.”
“Anh nói thật đó. Chúng ta thêm wechat đi, trước cứ vậy đã nhé?”
“Ok.”
Trời xui đất khiến thế nào mà lại có wechat của quản lý của thần tượng. Nguyên Dập đúng là một lời thành sấm, Thời Dẫn không ngờ mình thật sự có thể liên hệ trực tiếp với đội nhóm của Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn lấy tài khoản blog ảnh chia sẻ tài khoản cá nhân của mình, lượng người theo dõi quả nhiên tăng vùn vụt.
Ngay lúc cậu chia sẻ trang cá nhân của mình, Dụ Duy Giang cũng lướt tới bài weibo đó. Không phải thầy Dụ không thích lướt mạng mà là anh thường sử dụng tài khoản phụ.
Dụ Duy Giang theo dõi tài khoản cá nhân của Thời Dẫn bằng tài khoản phụ của mình, lướt xem những bài đăng cũ của cậu. Đây là một tài khoản chuyên dùng đu idol, nội dung weibo tràn ngập Dụ Duy Giang các giai đoạn, tuy rằng cũng không nhiều lắm. Bài đăng đầu tiên là ảnh chụp Dụ Duy Giang hai năm trước, là ảnh trong bộ phim đầu tiên của anh: Về cùng én.
@syyyyyy: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] “Về cùng én” Đẹp! Nhân vật Lục Phong này ổn áp quá, có ai biết weibo diễn viên này không???
Hai năm, nói dài cũng không dài, chớp mắt đã trôi qua, đời diễn viên của anh bình đạm mà mờ nhạt trôi qua hai năm. Thời gian luôn tạo ra những thay đổi nhỏ bé tới khuôn mặt và vóc dáng con người.
Hồi mới đóng phim anh cũng chẳng còn trẻ lắm nhưng ánh mắt vẫn còn vương nét ngây ngô. Anh muốn nhìn lại, xem lại những vai diễn cũ mình từng trải qua nhưng chợt nhận ra chẳng có vai diễn nào đi sâu vào lòng người cả.
Ngay cả chính anh còn không nhớ rõ những nhân vật ấy thì há sao khán giả lại có ấn tượng.
Dụ Duy Giang lẳng lặng lướt xem những bài đăng đầu tiên của Thời Dẫn.
@syyyyyy: Đội nhóm của Dụ Duy Giang bị gì mà toàn nhận mấy bộ phim dở tệ thế kia 😡😡 tha cho diễn viên hạt giống đi, cạn lời.
@syyyyyy: 😭 mẹ tui không cho tui ra ngoài đi lung tung, mấy tháng nữa phải ngoan ngoãn chuẩn bị thi đại học
@syyyyyy: Mai thi đại học rồi, thầy Dụ phù hộ em làm đề hết câu, lụi bừa trúng hết
@syyyyyy: Người rừng đã về! Một tháng không lướt weibo khiến tui suýt nghẹn chớt…
…
Lướt lướt, Dụ Duy Giang bật cười. Xem ra có vẻ đúng là thanh niên này vẫn còn bé, hai năm trước vẫn còn học cấp ba. Hai năm trước, Dụ Duy Giang còn tốt nghiệp cả cao học rồi.
Đêm hội Trung Thu lần đó đã kéo tiếng tăm của Dụ Duy Giang lên rất nhiều. Dạo này anh lục tục nhận được một vài hợp đồng quảng cáo, phần lớn không đáng tin lắm. Lúc Hình Kiêu nhận được hợp đồng quảng cáo thuốc bảo vệ sức khỏe nam giới, nội tâm cậu sụp đổ.
Dĩ nhiên đó đâu phải thuốc bảo vệ sức khoẻ đàng hoàng nào đâu. Phía quảng cáo ưng dáng người và hình thể của Dụ Duy Giang nên hợp đồng quảng cáo kỳ quái gì cũng dám giới thiệu với anh.
Hình Kiêu chọn lựa kỹ càng, tận lực sàng lọc, nhận mấy cái tương đối đứng đắn đáng tin cậy, trong đó có một hợp đồng quảng cáo sữa chua. Quảng cáo vừa chiếu đã nhận về hiệu quả tốt bất ngờ.
Thời Dẫn xem đi xem lại, xem tái xem hồi cái quảng cáo kia, còn vô nhân đạo khoe giàu bằng cách mua một xe tải sữa chua, thuê người giao tới từng tầng ký túc xá, mỗi phòng một thùng.
Bạn cùng phòng bị hành động của cậu dọa hoảng, ùa vào mắng cậu đốt tiền.
Sự việc này cũng ầm ĩ trên diễn đàn trường, Thời Dẫn lại xuất hiện kha khá trong cuộc trò chuyện giữa các sinh viên.
Gần cuối kỳ, Thời Dẫn bận ôn thi. Tuy tính cậu trời sinh ham chơi nhưng làm gì cũng có chừng mực, đu idol cũng không thể lỡ dở học hành.
Như mẹ cậu bảo, mái tóc vàng của cậu sau này sẽ có chân tóc đen mọc ra, xấu chết. Chơi trội cũng chỉ được chưa đầy một tháng, cậu đã nhuộm lại tóc, còn cạo ngắn.
Cả người có vẻ rất thoải mái khoan khoái, cậu thấy ngay cả ánh mắt Lão Vương trông cậu cũng hiền hoà hơn nhiều.
Những ngày cuối đông là những ngày top tìm kiếm không được yên bình nhất. Cuối năm các tay săn ảnh đều phải chạy đua thành tích, phốt của các nghệ sĩ đua nhau hiện lên.
Thời Dẫn đang ôn thi trong thư viện, điện thoại bỗng rung lên, Nguyên Dập chia sẻ một bài weibo cho cậu, nội dung là “Mối tình đáng hoài nghi của Dụ Duy Giang và Phó Lâm được hé lộ”.
Hóng phốt bỗng hóng được phốt người nhà mình, Thời Dẫn mở weibo lên xem thử. Chưa đợi tâm tình của cậu kịp dao động, vừa thấy video đính kèm cậu đã trợn trắng mắt.
Video quay lại cảnh Dụ Duy Giang và Phó Lâm đi vào khách sạn, kết hợp với lời kể và phụ đề cường điệu hoá của tài khoản tiếp thị quả thật rất dễ dắt mũi người xem. Người khác không biết, chẳng lẽ Thời Dẫn cũng không biết theo chắc, đây là khách sạn nơi đoàn làm phim và các diễn viên ở khi ghi hình “Anh tôi”, quay một đoạn rồi làm trò cắt câu lấy nghĩa.
Thời Dẫn nghi ngờ có lẽ “Anh tôi” sắp phát sóng. Tin đồn này mười phần thì có đến tám, chín phần là chuẩn bị tiếp thị cho bộ phim sắp chiếu. Nhưng không đến nỗi là ghép đôi hẳn.
Mức độ thảo luận về tin tức này không cao, dù sao Dụ Duy Giang cũng chưa nổi đến mức ấy. Phó Lâm lại vừa ra mắt không được bao lâu, còn là một người mới.
Thời Dẫn vừa ra khỏi thư viện đã nhận được điện thoại của Phó Lâm. Cậu do dự giây lát, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Em thấy tin tức kia rồi đúng không? Là giả, chị và anh ấy không có gì cả.”
“Liên quan tới em à?”
“Sợ em hiểu lầm.” Giọng Phó Lâm mềm xèo, chẳng hợp chút nào với nét xinh đẹp của cô, “Là tài khoản đó bịa đặt.”
“Bịa đặt?” Thời Dẫn bật cười.
“Sao vậy?”
Thời Dẫn hiểu Phó Lâm rất rõ, cậu bảo: “Sao em lại cảm thấy là công lao của đội nhóm chị nhỉ?”
Phó Lâm im thin thít không đáp tiếng nào, lâu sau mới hỏi ngược lại: “Tại sao không phải là công lao của đội nhóm Dụ Duy Giang?”
“Đội nhóm nhà thầy Dụ nghèo lắm, không thừa tiền tung tin ghép đôi đâu.” Thời Dẫn bảo, “Hơn nữa anh ấy cũng không thèm làm loại chuyện này. Chị, chị đúng là biết chọn quả hồng mềm để bóp, cần ghép đôi thì Lương Tử Hưng là ứng cử viên phù hợp hơn nhiều đấy.”
“Thời Dẫn.”
“Em còn có việc.” Giọng Thời Dẫn lạnh đi, “Tắt máy trước nhé.”