Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 40




Có lẽ tôi và Bình đều không ngờ rằng có một ngày chúng tôi chẳng thể nói chuyện với nhau như bình thường được nữa.

Sau ngày Bình đưa ra đề nghị muốn tôi giúp nó trở thành người yêu của Nguyễn Gia Huy, Bình không gọi điên, nhắn tin hay trực tiếp nói chuyện với tôi thêm lần nào. Ngay cả sinh nhật tôi, Bình cũng không gửi lời chúc mừng sinh nhật.

Lúc này, trong căn phòng giáo viên, Bình nhìn tôi mỉm cười nhẹ, một nụ cười khách sáo như giữa hai người xa lạ với nhau. Tôi cảm thấy bản thân càng trở nên hoang mang hơn. Cô Phương hài lòng nhìn đội hình HSG Ngữ Văn, nói về thông báo cuối cùng trước khi chúng tôi trở về lớp:

"Được rồi, tạm thời hôm nay các em đã biết mặt của từng thành viên trong đội tuyển. Dự kiến là cuối tháng 4 chúng ta sẽ thi cấp thành phố. Vậy là có tổng cộng 2 tháng để ôn luyện.

"Sáng Chủ Nhật đội chúng ta sẽ tập trung tại phòng 301 khu A2 của trường để gặp cô Nga - người dẫn đội tuyển Ngữ Văn năm nay. Thông báo kết thúc, các em có thể trở về lớp rồi!"

....

Khi nghe kể tôi được vào đội tuyển Ngữ Văn, Hoàng Bảo Minh nhắc nhở tôi về quá khứ:

"Hồi cấp 2 mày cũng từng suýt được vào đội tuyển môn Văn mà, đợt đấy mày lười xong lấy lý do chưa cân bằng được việc học nên rút khỏi đội thây"

"Thế nên tao đếch hiểu nổi, sao lúc lên cấp 3 mày lại đăng ký theo khối Tự Nhiên"

Tôi thở dài, chính tôi còn không hiểu nổi cơ mà. Nói chuyện được một lát, trong lúc tôi đang mơ màng nhìn chiếc chuông gió đung đưa ngoài cửa sổ phòng, đột nhiên thằng Minh e dè cất lời:

"Ờm, Ngọc Anh này, hôm trước Bình có gọi điện cho tao"



Tôi chợt tỉnh táo, nhìn qua khung video call, im lặng nghe thằng Minh kể chuyện.

"Bố mẹ nó ly thân rồi, chuẩn bị đưa nhau lên toà"

"..."

Tôi chỉ biết gật đầu, thấy không khi bỗng trở nên yên ắng, Minh lập tức đổi sang chủ đề khác. Chúng tôi nói chuyện thêm một lát nữa thì nó có việc bận nên tôi tạm biệt thằng Minh rồi cúp máy.

Những âm thanh trong trẻo của chuông hoà với gió đêm trở nên vội vàng. Tôi chần chừ ở khung ảnh đại diện trong messenger của Bình, nhưng mãi không thể gõ thành từ nào hoàn chỉnh. Nhìn bông hồng đỏ lấp lánh trên bàn, suy nghĩ càng rối loạn hơn. Cuối cùng, tôi quyết định tắt màn hình điện thoại, để gọn sang một bên rồi chuẩn bị đi ngủ.

...

Nắng vàng ấm áp đầu tháng 3 dường như vẫn còn vương lại chút dư vị của mùa xuân, ngôi trường ngày chủ nhật trở nên thanh bình, chỉ có các bác bảo vệ đang thư thái ngồi uống nước chè, nói chuyện phiếm. Tôi cúi đầu chào các bác rồi bước nhanh về khu A2, trong phòng học đã có 4 bạn nữ cùng đội tuyển đến từ trước. Thấy tôi bước vào, họ chợt im lặng, sau đó vẫy tay chào rồi rủ tôi lại ngồi cùng. Thành viên của đội tuyển Văn chủ yếu là gồm học sinh của hai lớp 11B6 và 11B7 Xã Hội nên họ thường sẽ chơi theo nhóm lớp. Ngồi một lát thì Bình và một bạn nữ nữa cũng đã đến, họ khoác tay nhau đầy thân thiết rồi ngồi xuống bàn bên dãy đối diện tôi. Sau đó, cô Nga và cô Phương cũng bước vào lớp.

Cô Nga là người phụ nữ có dáng người cao, rất cân đối, từ cô toát lên dáng vẻ nhẹ nhàng của giáo viên dạy Ngữ Văn. Cô nhìn chúng tôi rồi tự hào nói:

"Chà! Chào mừng các em đã đến với Đội Tuyển HSG Ngữ Văn do cô làm đội trưởng! Cô xin tự giới thiệu cô tên là Lê Thị Nga, cũng là chủ nhiệm lớp 11B7! Hi vọng các em sẽ đạt được mục tiêu mà bản thân đề ra! Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu với đề ôn luyện đầu tiên!"

Khi tôi cầm vào tờ giấy A4 mỏng manh, với những đường sắc cạnh cùng một trang đề kín chữ, đầu óc không tránh khỏi cảm giác choáng váng. Hít một hơi dài lấy tinh thần, tôi lao vào biển chữ trước mắt.



Thời gian trôi đi và chẳng biết từ khi nào nắng đã dâng lên cao, cả sân trường bao bọc bởi màu vàng chói mắt. Tấm bảng đen bây giờ cũng chi chít những dòng phấn trắng và phấn đỏ, cuối cùng cô Phương đã kết thúc phần dàn ý của câu cuối trong đề sau 3 tiếng dài hoà mình với văn thơ. Khi giáo viên đã bước ra khỏi lớp, tôi ngước mắt nhìn về phía Bình. Nó đã nhanh chóng sắp xếp mọi vật dụng vào trong cặp sách, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tôi cũng vội vàng cho sách vở vào túi rồi đuổi theo Bình. Trên dãy hành lang vắng lặng của khu A2, Bình thong thả sải bước đi về phía nhà xe, may mắn thay tôi đã đuổi kịp nó.

"Bình!"

Bình ngừng bước vài giây rồi từ từ quay lại, khuôn mặt thắc mắc. Tôi tiến lên, cẩn thận nhìn nó:

"Tao...thằng Minh có kể với tao"

Bình như hiểu ra gì đó, nó cười nhẹ rồi bình thản bật ra câu nói:

"Tao vẫn ổn, không phiền mày phải lo lắng đâu"

Tôi cau mày, đầu óc chợt trở nên trống rỗng không biết phải nói gì tiếp theo. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Bình đột ngột thông báo:

"À, tao quên chưa nói với mày, bài hát mày tặng tao đã giúp tao dành được giải Nhất trong Tiếng Hát Sơn Ca rồi! Cảm ơn Ngọc Anh nhé! Có gì hôm nào tao mời mày một bữa nướng!"

"Nếu không còn gì thì tao về trước nhé! Nắng trưa gắt lắm! Về cẩn thận"

Không để tôi kịp nói thêm điều gì, lập tức Bình quay người đi thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại...

Tôi thở dài. Trái ngược với thời tiết thoải mái lúc sáng sớm, bây giờ ánh nắng lại khiến mọi người cảm thấy khó chịu như vậy. Mọi thứ đều đang thay đổi rồi, không phải lúc nào sự quan tâm cũng khiến chúng ta cảm thấy thoải mái. Có lẽ điều Bình cần bây giờ chỉ là sự yên tĩnh trong cuộc sống của nó mà thôi...