Trong hai món quà sinh nhật mà Nguyễn Gia Huy tặng cho tôi, một túi to là bọc đồ ăn vặt tôi yêu thích, túi còn lại là mô hình lego bông hồng được đựng trong lồng kính, xung quanh là những ánh đèn nhỏ li ti giống như bông hồng trong phim hoạt hình "Người đẹp và Quái vật" của Disney. Mỗi tối đi ngủ, ánh đèn nhỏ khiến bông hồng trở nên toả sáng đến mức tôi luôn vô thức đưa mắt ngắm nhìn nó vài giây.
Người đẹp và Quái vật là bộ phim mà tôi đặc biệt yêu thích từ bé đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng có hứng là tôi lại bật lên xem, mọi thước phim, lời thoại và cốt truyện đều được tôi nhớ như in. Bông hồng trong phim là cơ hội, là tia hi vọng cuối cùng mà bà tiên để lại cho toà lâu đài, đặc biệt là đối với Quái vật.
Mỗi lần nhìn thấy tôi xem bộ phim này, Nguyễn Gia Huy sẽ ngồi bên cạnh, vừa trêu trọc tôi là đồ trẻ con, vừa ăn bim bim khoai tây chiên.
Thời gian sau Tết, Nguyễn Gia Huy lao đầu vào học và luyện vẽ. Mỗi chủ nhật, Gia Huy sẽ bắt xe khách lên Hà Nội để học lớp vẽ trên đó và trở về nhà khi đã tối muộn. Hơn 4 tháng nữa là sẽ đến ngày thi đại học, không khí khu lớp học của khối 12 đặc biệt u ám, mỗi giờ ra chơi dù không có thầy cô trong lớp thì các anh chị đều ngồi lại giải bài tập chăm chú, họ đều đang nỗ lực và cố gắng hết sức mình.
Một buổi tối chủ nhật tháng 3 nọ, tiết trời mát mẻ và thoải mái, tôi vừa đi mua vài dụng cụ học tập linh tinh ở đầu xóm về, đúng lúc gặp Nguyễn Gia Huy. Anh thấy tôi thì mỉm cười, gọi lại hỏi:
"Tối rồi còn đi đâu?"
Tôi giơ túi đồ đựng thước kẻ và ruột bút bi lên, đáp:
"Em đi mua đồ dùng học tập"
Tôi len lén quan sát anh lúc này, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi, dường như anh vừa ngủ một giấc sâu trên xe rồi bị đánh thức đột ngột nên đôi mắt hơi vô định. Nguyễn Gia Huy đeo sau lưng balo xanh to đùng, tay phải cầm ống đựng giấy vẽ. Tôi đang định bảo anh vào nhà nghỉ ngơi đi thì Gia Huy chợt lên tiếng:
"Ngồi một chút nhé?"
Anh chỉ vào ghế đá trong sân nhà tôi. Ngẫm nghĩ vài giây, tôi gật đầu. Chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, cứ như vậy cảm nhận sự im lặng của xóm khi đã về khuya, ngắm nhìn bầu trời đêm không sao. Chà! Cũng khá dễ chịu đấy chứ! Tâm trạng tôi chợt cảm thấy vui vẻ, ánh mắt không kìm được mà rời khỏi bầu trời hướng về phía người ngồi cạnh.
Bất ngờ hơn là, chẳng biết từ bao giờ anh đã nhìn về phía tôi, đôi mắt màu trà ấy như chứa đựng những cảm xúc kì lạ mà tôi không dám đoán bừa. Tôi nghe tiếng tim mình đập càng ngày càng nhanh. Chúng tôi cứ như vậy, nhìn thẳng vào mắt nhau mãi cho đến lúc tôi không chịu được nữa, sợ hãi rời tầm mắt. Nguyễn Gia Huy bỗng nhiên lên tiếng:
"Vừa rồi chúng ta nhìn vào mắt nhau hơn 10s chưa nhỉ?"
"Hả?"
Tôi ngơ ngác. Sao tự dưng lại đi tính thời gian ở đây? Hoá ra nãy giờ chúng tôi chơi đọ mắt à? Có lẽ Gia Huy nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của tôi nên bật cười. Tôi cảm nhận được sự dịch chuyển gần lại của anh. Gia Huy mở lời kèm theo giọng cười nhẹ:
"Anh nghe nói, nhìn vào mắt đối phương hơn 10s có thể khiến họ rung động lắm đấy"
Nguyễn Gia Huy ôn thi kiểu đếch gì vậy? Hay học nhiều quá rồi, cảm thấy cuộc sống khô khan nên tranh thủ rót thêm hương vị? Tôi hít một hơi dài như để trấn an cho nhịp tim đang đập điên cuồng của bản thân lúc này, vội vàng đổi chủ đề:
"Anh ăn gì chưa? Em nấu cho anh bát mì gói nhé?"
Tôi vừa đứng bật dậy thì Gia Huy chợt kéo tôi lại, muốn tôi ngồi xuống tiếp:
"Anh không đói, ngồi thêm vài phút rồi anh về thôi, hỏi thăm bạn hàng xóm một tí"
"Nghe nói em vào Đội Tuyển HSG Văn rồi đúng không? Anh chưa kịp chúc mừng"
Tôi mỉm cười, hoá ra anh cũng biết! Thật ra hôm có kết quả tôi cũng muốn khoe với Nguyễn Gia Huy lắm, nhưng nhìn thời gian học dày đặc của học sinh lớp 12, tôi lại sợ mình làm phiền anh ôn bài.
Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đặt xuống, dịu dàng xoa đầu tôi. Ánh mắt Nguyễn Gia Huy nhìn tôi tràn đầy vẻ tự hào:
"Dâu nhà ta giỏi quá! Anh cũng phải cố gắng như Dâu mới được!"
Nói xong, anh đứng dậy, bàn tay kia cũng rời khỏi, một cảm giác tiếc nuối chợt dâng lên trong tôi. Tôi tiễn Nguyễn Gia Huy ra đến cổng nhà, anh nói lời tạm biệt rồi quay người rời đi. Có gì đó thúc giục bản thân tôi mau gọi anh lại, mau nói với anh:
"Nguyễn Gia Huy, cố lên nhé!"
Nói được rồi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt vội cúi gằm xuống vì ngượng. Chờ đợi mãi không thấy có tiếng động gì, chẳng lẽ Gia Huy về nhà rồi? Khi tôi dần ngước mắt lên quan sát thì...
Tấm lưng phía trước vẫn đứng nguyên ở vị trí lúc đầu.
Sau đó, anh vội vã quay người lại.
Những bước chân đột ngột chạy về phía tôi.
Tôi thấy anh ôm chặt tôi vào trong lồng ngực.
Sự ấm áp lan toả, mùi hương bạc hà từ bao giờ lại trở nên dễ chịu và khiến tôi yêu thích đến như thế? Vòng tay Nguyễn Gia Huy bao bọc lấy tôi, giọng anh nói bên tai:
"Ngủ ngon"
...
Ngủ ngon cái khỉ mốc ấy!!!
Sáng hôm sau, Vũ Hoàng Ngọc Anh đến lớp với cặp mắt gấu trúc tạo nên thương hiệu. Trang nhìn tôi thương cảm:
"Mày thức đêm học bài đấy à? Chăm chỉ thế?"
Tôi ước là mình làm như vậy! Nhưng tiếc thay, Vũ Hoàng Ngọc Anh không phải là một học sinh chăm chỉ đến thế...
Học xong hai tiết đầu, cô Phương gọi tôi xuống phòng giáo viên để trao đổi về lịch học đội tuyển sắp tới. Băng qua dãy hành lang A1 là đến nơi, tôi bước vào phòng. Cô Phương niềm nở kéo tay tôi lại, giới thiệu với những học sinh khác trong đội tuyển. Tôi chợt sững người khi thấy Bình cũng ở đây. Trong danh sách công bố trước đó tôi xem, làm gì có tên Bình nhỉ? Như hiểu được thắc mắc của tôi, cô Phương lập tức giải thích:
"Trong danh sách đầu, có một bạn đã chủ động rút ra vì muốn vào đội tuyển khác. Vậy nên, nhà trường đã lấy thêm bạn xếp hạng sau em là Hoàng Ngọc Bình."