Trích nhật ký Nguyễn Gia Huy 9 tuổi
"Hôm nay Dâu lần đầu được xem phim "Người đẹp và Quái vật" của Disney, em mê lắm. Nói sau này ai tặng nhỏ bông hồng giống trong phim sẽ là hoàng tử của Dâu. Nhưng bông hồng bình thường mẹ hay mua để chưa đến 1 tuần đã héo rồi, mình không biết nên kiếm ở đâu..."
***
Từ ngày thời gian ôn luyện đội tuyển HSG thành phố bắt đầu, nhóm Súng Hoa Cải đều trở thành những con người bận rộn. Một ngày nọ vào giờ ra chơi, Trang xếp gọn bút bi và sách vở vào một góc rồi nằm dài xuống bàn, đôi mắt lim dim. Tôi nhìn vẻ mệt mỏi của nó liền hỏi thăm:
"Sao đấy, nhìn mày như mất hết sức sống vậy?"
Trang uể oải nói với tôi:
"Mày không biết đâu, môn Lý bình thường đáng sợ một thì Lý đội tuyển là cái gì đó đáng sợ gấp nhiều lần"
Tôi gật đầu đồng tình. Vậy mà suýt nữa tôi còn định thi khối A1 (Toán, Lý, Anh) rồi đấy! Thằng Lâm vừa xuống canteen cùng Kiên cũng mới về, tay cầm hai túi trà 5k ở máy bán hàng tự động, đưa cho tôi với Trang mỗi người một túi:
"Gì đây? Sao nhìn bọn mày không có tí sức lực gì thế?"
Trang cắm ống hút, hào hứng thưởng thức túi trà không thèm trả lời. Kiên ngồi vào chỗ, nhìn Trang đặt câu hỏi:
"Này, sao tên Quân Trần năm nay cũng tham gia đội tuyển Lý cùng mày thế Trang? Năm nay hắn ta thi tốt nghiệp rồi mà?"
Trang nhún vai tỏ ý không rõ. Tôi rời mắt khỏi đề luyện Văn nhìn nó:
"Tên này có gây khó dễ gì cho mày không? Trước giờ hắn ta cũng không phải người tốt, mày cùng đội tuyển thì cẩn thận, nghe chưa!"
Trang gật đầu tỏ ý hiểu, vỗ vai tôi trấn an:
"Tao không sao đâu! Không phải lo lắng!"
Tôi thấy Đặng Quang Lâm hơi cau mày liếc Trang như tỏ vẻ không đồng tình với câu nói này của nó. Tuy nhiên, cuối cùng Lâm cũng không đề cập gì thêm mà chỉ lẳng lặng quay người về bàn lấy tập đề cương môn Tiếng Anh rồi bắt đầu hì hục làm bài.
Dường như từ nãy giờ tôi chưa nghe thấy Kiên phát biểu thêm lời nào, quay ra thấy Kiên đang đưa tay chống cằm, ánh mắt suy ngẫm.
"Sao thằng Kiên nay nhìn tâm trạng thế?"-Trang thì thầm hỏi tôi
Tôi huých nhẹ tay Kiên Phạm khiến nó giật mình như vừa bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn ánh mắt tò mò của tôi và Trang, Kiên quyết định hỏi "tổ tư vấn" trước mặt:
"Gần đây tao gặp một bạn nữ trong cùng đội tuyển, chả hiểu sao lỡ làm bạn ý khóc mà không biết lý do. Làm thế nào để khiến bạn ấy hết giận bây giờ?"
Ái chà! Không ngờ có ngày Phạm Trung Kiên lại làm một cô gái khóc! Thật tiếc là tôi không vẽ được lên mặt chữ "TỆ" cho Kiên thấy! Nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ của nó, tôi và Trang quyết định rằng đã đến lúc chứng minh bản thân, bèn lôi sách vở ra giảng dạy cho Kiên. Giọng Trang vang lên:
"Đầu tiên, điều quan trọng nhất là mày phải xác định sao bạn ấy lại khóc?"
Kiên ngu ngơ chen vào:
"Nhưng mà đây là câu hỏi tao cần hỏi bọn mày mà? Sao bọn mày lại đi hỏi ngược lại thế?"
Tôi vỗ trán, khẽ thở dài đặt câu hỏi tiếp theo:
"Thế trước khi bạn ý khóc mày đã làm gì?"
Kiên đảo mắt như để nhớ lại:
"Hừm, tao ngồi trong lớp đội tuyển ăn bim bim, rồi bạn ấy bước vào lớp bảo tao là "Đồ tồi tệ" sau đó vừa khóc vừa chạy ra khỏi lớp"
"..."
Hình như càng nói càng thấy con đường đến đáp án mù mịt thì phải.
Kiên chợt đập tay xuống bàn như hiểu ra gì đó, mắt nó sáng lên nói với chúng tôi:
"Hay do tao không chia bim bim cho bạn ấy nên bạn ý giận? Chắc để hôm sau tao mua cho bạn ấy gói mới"
Không cần nhìn cũng biết, khuôn mặt của tôi và Trang lúc đó đang chảy dài. Đúng là chỉ có Phạm Trung Kiên mới nghĩ ra được cái lý do "củ chuối" như thế!
Sau khi "tự cho" là đã giải quyết xong vấn đề vướng bận, Kiên cũng hoà với bầu không khí học tập từ Đặng Quang Lâm. Tôi chán nản cầm lấy cây bút bi, định tiếp tục bài văn đang viết dở thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay ra hỏi Kiên:
"Bạn nữ mày bảo là ai?"
"A! Là bạn mà tặng khăn len cho tao đợt sinh nhật mày ấy! Bạn ý tên là Trà My!"
Hình như tôi chợt hiểu ra điều gì đó. Và tôi càng chắc chắn rằng, lý do My giận thằng Kiên không hề liên quan đến gói bim bim như nó nghĩ!
Nhưng tôi cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, quan điểm của tôi về tình yêu là nên để mọi thứ diễn ra tự nhiên nhất. Nếu Kiên có gì muốn hỏi hoặc cần tư vấn thêm thì với kinh nghiệm "7 năm đọc truyện ngôn tình nhưng chưa có một mảnh tình vắt vai nào" của mình, tôi cũng không ngại chia sẻ cho nó!
...
Thời gian dần trôi nhanh, những buổi luyện đề đội tuyển vội đến và đi. Ngày ngày, tôi chỉ chúi đầu vào sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 11, Ngữ Văn lớp 12 cùng các quyển sách nâng cao mà cô Nga cung cấp. Không ngờ rằng, càng nghiên cứu về những con chữ, những lời thơ lại càng khiến tôi cảm thấy rất thích thú. Vào một tiết học, cô Nga xem qua bài viết của tôi, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự hài lòng. Cô nhìn tôi vài giây rồi đặt tập bài xuống.
"Lối tư duy rất tốt, cách sắp xếp câu từ cũng hợp lý. Vũ Hoàng Ngọc Anh à! Bảo sao cô nghe tên em cứ thấy quen quen. Em nằm trong 5 bạn đầu vào trường mình được 9,25 môn Ngữ Văn!"
Tôi giật mình, quả thật hồi thi vào cấp 3, điểm Văn đã làm bảng điểm của tôi trở nên rực rỡ đến mức bố mẹ tôi còn bất ngờ. Bởi Ngữ Văn là môn học dù có khung chấm thi nhưng vẫn có phần dựa theo ý của người chấm nên thường không xuất hiện điểm 10 tuyệt đối bao giờ. Ngày đó, tôi có nghe mẹ nói qua rằng, trường cấp 3 tôi vào, điểm Văn cao nhất là 9,25.
"Nếu hồi lớp 10 em chọn Xã Hội thì bây giờ cô đã là chủ nhiệm của em rồi!"-Cô Nga nói.
Tôi mỉm cười, im lặng.
Có lẽ sự lựa chọn vào Tự Nhiên chưa thực sự phù hợp với năng lực của tôi. Nhưng tôi cũng rất trân trọng những điều tôi có ở hiện tại. Cuối lớp 10 mẹ từng hỏi tôi có muốn chuyển sang lớp Xã Hội không. Sau một khoảng thời gian suy nghĩ tôi quyết định từ chối điều này một lần nữa. Đơn giản chỉ là, tôi đã có lí do để ở lại Tự Nhiên, tôi đã có một nhóm bạn tuyệt vời cho mình: Súng Hoa Cải! Vì vậy, tôi sẽ cố gắng học tập để không chỉ đồng hành cùng họ bây giờ mà còn cả trong tương lai nữa!