Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 39




Từ ngày sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên có người nói với Tam Hoàng tử bốn chữ "Năm mới vui vẻ".

Tam Hoàng tử lập tức ngây người.

Nhưng thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, Lan Dịch Hoan ngay sau đó liền bổ nhào tới trước giường, bắt lấy chăn của Tam Hoàng tử, nói:"Tam ca Tam ca, ngươi ngủ rồi sao?! Ngươi tỉnh đi! Sao lại ngủ sớm như vậy? Hôm nay là ba mươi Tết nha!"

Bị tiểu gia hỏa này nói một tràng, lập tức gợi lên hồi ức ở chùa Hộ Quốc khó chịu muốn chết còn bị bắt hát, Tam hoàng tử nghiến răng nghiến lợi mà nói:"Lan Dịch Hoan, lại là ngươi!"

Lan Dịch Hoan vô cùng cao hứng mà nói:"Là ta nha, vui không? Ta tới chơi với ngươi! Tam ca, ngươi mau đứng dậy thay quần áo đi, chúng ta cùng đi đón Giao Thừa, ta còn có điểm tâm, còn có chè, ngươi ăn cơm chiều chưa? Ngươi qua đây chúng ta cùng nhau ăn!"

Tam hoàng tử bị ồn ào đến đau đầu, đột nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, duỗi tay, nắm miệng Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt:"Ưm...."

Tam hoàng tử đem Lan Dịch Hoan xách lên, để hắn cách xa giường của mình.

Tam Hoàng tử lần trước thấy Thái Tử làm như vậy, phát hiện chiêu này dùng khá tốt.

Lần trước Lan Dịch Hoan làm bộ không ngồi vững trên ghế dựa, Tam Hoàng tử thiếu chút nữa đi lên đỡ, đó là bản năng của thân thể, không phải là ý muốn của bản thân, lúc này đây tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm tương tự.

Tam Hoàng tử lạnh lùng mà nói:"Không có chuyện không ai ăn Tết cùng ngươi đi? Ngươi tới tìm ta làm gì?"

Lan Dịch Hoan nói:"Nhiều người nhiều phần náo nhiệt. Chẳng lẽ ngươi không thích sao?"

Tam Hoàng tử nói:"Ngươi cho rằng ngươi tới mời ta, ta sẽ cao hứng? Ta nói cho ngươi, những cái náo nhiệt của các ngươi, ta không hiếm lạ gì, cho nên không cần ngươi tới bố thí ta. Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi, lần sau loại chuyện này không cần tới gọi ta."

Tam Hoàng tử vỗ vỗ mặt Lan Dịch Hoan:".....Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, hoặc là, ai nói ngươi tới, ta không quan tâm."

Lan Dịch Hoan nhìn Tam Hoàng tử, cặp mắt to ngập nước trong bóng đêm thập phần thanh triệt, giống như thú nhỏ, thoạt nhìn có vài phần hồn nhiên, vài phần nghi hoặc.

Chỉ là Tam Hoàng tử tâm cứng như thép, không bị hắn mê hoặc.

Tam Hoàng tử biết Lan Dịch Hoan nhất định hiểu ý mình, hài tử sống trong Hoàng cung không có ai hoàn toàn đơn thuần, lúc ấy ở trong đám cháy Tam Hoàng tử biết, vị đệ đệ này cũng có linh hồn giống như mình.

Điên cuồng, lớn mật, bướng bỉnh, vì muốn đạt thành mục đích, không từ thủ đoạn, không màng tất cả.

Tam Hoàng tử cũng đã khôi phục đãi ngộ của Hoàng tử, về sau tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.

Tam Hoàng tử nhàn nhạt mà nói:"Đi mau, ta muốn ngủ."

Tam Hoàng tử vừa nói những lời này ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói nhỏ, giống như có người nào đi ngang qua cửa sổ, ngay sau đó, một cỗ hương khí nhàn nhạt theo cửa số bay vào phòng.

———Người bên ngoài bưng thức ăn.

Tam hoàng tử đã ăn cơm chiều, nhưng cơm bị cắt xén không ít, lại còn đúng thời điểm thân thể đang phát triển, lúc này ngửi được cỗ mùi hương này, bụng không nhịn được "Ục ục" một tiếng.

Thanh âm này hết sức rõ ràng, vốn dĩ biểu tình Tam Hoàng tử đang lãnh khốc bỗng nhiên mặt đỏ lên, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Thật mất mặt! Vì sao mỗi lần đều xấu mặt trước tiểu tử này? Nếu không phải vấn đề thân phận, Tam Hoàng tử lúc này hận không thể giết Lan Dịch Hoan diệt khẩu.

Cũng may Lan Dịch Hoan rất thức thời, cái gì cũng chưa nói, ho khan một tiếng, từ trên giường Tam Hoàng tử nhảy xuống rồi chạy mất.

Trong phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng bắn pháo hoa, toàn bộ bầu trời đêm sáng lạn, mang theo loại cảm giác thái bình thịnh thế, toàn nhà đoàn viên vui vẻ.

Ngoài phòng là thế gian phồn hoa, trong phòng là một mảnh bóng đêm yên tĩnh.

Tam Hoàng tử không nói tiếng nào, một lần nữa kéo chăn nằm xuống.

Nhưng lần này Tam Hoàng tử không còn buồn ngủ, xoay đi qua lại mấy lần cũng không ngủ được, đột nhiên nghe thấy cửa lại bị gõ vang, ngay sau đó bị đẩy ra.

Tam Hoàng tử:"...... Sao ngươi lại tới nữa!"

Tới đây ngoại trừ Lan Dịch Hoan ra thì không có khả năng sẽ có người khác, kết quả Tam Hoàng tử vừa chuyển đầu, liền phát hiện trong tay tiểu hài tử thế mà cầm một cái chén so với mặt hắn còn lớn hơn, nhón chân đặt trên bàn.

Sau khi Lan Dịch Hoan buông chén xuống, lại xoay người chạy ra ngoài, đem dấm cùng đũa tới, mùi hương nồng đậm tức khắc tràn ngập khắp phòng.

Lan Dịch Hoan nói:"Đây là ta tự gói, ngươi ăn đi."

Tam Hoàng tử nói:"Ngươi mang đi—-"

Kết quả còn chưa nói hết, Lan Dịch Hoan liền nhảy nhót mà đi trước, làm lời của Tam Hoàng tử nghẹn lại trong cổ họng.

Tam hoàng tử ngồi trên giường thật lâu, mới chậm rì rì mà xuống giường, đốt sáng đèn dầu.

Trong cái chén trên bàn là những viên sủi cảo trắng trẻo mập mạp, lớp vỏ bên ngoài trơn bóng, vừa nhìn đã biết là dùng nguyên liệu tốt, chỉ là mỗi cái sủi cảo đều dưa vẹo táo nứt, nhìn giống như quỷ, nghĩ đến Lan Dịch Hoan nói là hắn tự mình gói, liền lý giải được vì sao chúng nó có hình thù như thế này.

Nhân không bị lòi ra là may lắm rồi.

Tam Hoàng tử cầm đũa gắp một cái sủi cảo, cũng không chấm dấm, dường như hả giận mà ăn từng cái từng cái, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

Mắt thấy còn một cái cuối cùng, Tam Hoàng tử bỗng nhiên cảm thấy răng cắn phải thứ gì đó cứng, chút nữa bị cộm rớt cái răng.

Tam Hoàng tử hít hà một hơi, phát hiện mình thay đổi rồi, trong lòng thế mà không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tổ tông này chính là khắc mình, cho mình đồ vật ăn mà không xảy ra chuyện gì, mới cảm thấy không ổn.

Kết quả nhìn kỹ trong viên sủi cảo liền thấy, bên trong là một đồng tiền.

Ngày Tết ăn sủi cảo mà trúng đồng tiền, mang ý chính là năm sau sẽ bình an.

Đây là lần đầu tiên Tam Hoàng tử ăn trúng sủi cảo có đồng tiền.

Tam Hoàng tử vẫn luôn cảm thấy mình là một người vô phúc, chuyện tốt trên đời đều không đến lượt mình.

Chỉ là, chỉ là......

Tam Hoàng tử dùng đũa chọc chọc đồng tiền kia, cuối cùng chậm rãi cầm lên, dùng khăn lau khô.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận chuông vang vọng cả Hoàng cung.

Tam Hoàng tử nhìn ngoài cửa sổ——một năm mới cuối cùng cũng đến.

*

Khác với Đông Cung, Lâm Hoa Cung năm nay lại hết sức quạnh quẽ.

Không lâu trước đó Tề Diên vừa mới định tội, khiến người đến Lâm Hoa Cung chúc Tết lập tức ít đi, Lan Dịch Hoan lại không còn ở đây, ngay cả bọn hạ nhân cũng đều nơm nớp lo sợ, nín thở ngưng thần.

Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử chỉ qua loa ăn bữa cơm, sau đó từng người trở về nghỉ ngơi.

Tề Quý phi đi qua hành lang về tẩm điện của mình, bỗng nhiên dừng chân, nhíu mày nói:"Vương Quý đâu? Hắn bố trí thế nào mà cung điện âm u thế này?"

Vương công công vội vàng tiến lên, khom người nói:"Nương nương thứ tội. Là năm vừa rồi Thất Điện hạ thích hoa đăng, Ngũ Điện hạ liền cho người từ ngoài cung mua vào treo. Năm nay Thất Điện hạ không ở, liền không chuẩn bị những thứ đó...... Là nô tài sơ sót, nô tài liền phái người đi mua ngay."

Tề Quý phi trầm mặc một hồi, nhàn nhạt mà nói:"Không cần."

Bà lúc này nghĩ tới, Lan Dịch Hoan đặc biệt thích ăn Tết, bà đôi khi không hiểu đứa nhỏ này sao lại thích náo nhiệt như vậy, thích tập trung với mọi người, thích đi khắp nơi vui vẻ chơi đùa, còn thích chân trước chân sau đi theo bà, cùng bà chiêu đãi khách.

Bà đôi khi thấy phiền, hỏi Lan Dịch Hoan:"Ngươi không thể tự mình chơi sao? Chưa thấy hài tử nào lớn như vậy rồi, còn mỗi ngày dính bên nương."

Lan Dịch Hoan nói:"Chỉ là Tết sẽ nổ pháo, ta sợ nương sợ hãi."

Tề Quý phi cười nhạo:"Rõ ràng là ngươi sợ đi. Ngươi đi theo là có thể bảo vệ cho ta?"

Lan Dịch Hoan nghiêm túc gật đầu, vỗ vỗ ngực nhỏ.

Chỉ là là thiếu một người, tại sao cung điện lại vắng vẻ thế này.

Rõ ràng đó vốn dĩ chỉ là một người dư thừa mà thôi.

Tới buổi chiều mùng một, Tề Thì tới, Tề Quý phi mới cao hứng một ít.

Tề gia cũng không phải không có hài tử khác, nhưng chỉ có Tề Thì được Quý phi yêu thích, bởi vậy mỗi năm ăn Tết đều là một nửa ở nhà, một nửa ở trong cung, xem Lâm Hoa Cung như nhà của mình.

Từ sau chuyện của Quốc sư, mỗi người đều biết Tề Diên là vì không muốn để Tề Thì mạo hiểm, thế nên chọn đề cử Lan Dịch Hoan đến chùa Hộ Quốc với Hoàng thượng, trước các nghị luận cười nhạo khó nghe, Tề Thì mấy hôm không dám tiến cung.

Tuổi tác Tề Thì còn nhỏ, xưa nay uy phong khinh người, mấy ngày nay chịu nhiều đả kích, mỗi ngày đều nghe người người chê cười, xem thường, nhìn qua ủ rũ không ít.

Tề Quý phi thấy cháu mình như vậy thì không khỏi đau lòng, vội vàng đem Tề Thì kéo đến bên cạnh đánh giá hồi lâu, lại cho lì xì mừng Tết, ban thưởng rất nhiều quà, mới dỗ được Tề Thì vui vẻ.

Tề Thì dựa vào lòng Tề Quý phi hỏi:"Cô cô, có cách nào để biểu ca mang ta ra ngoài cung chơi không?"

Ngũ Hoàng tử từ khi biết thân thế của Lan Dịch Hoan, cứ như người mất hồn, hiện tại không có mặt ở đây, Tề Quý phi cũng không muốn quấy rầy, nói:"Ngũ ca ngươi gần đây có chút việc gấp."

Nói xong, bà lại nghĩ tới gì đó, nói:"Thì Nhi, như vậy đi, Tết nhất rồi, thúc ngươi một mình ở trong tù, sủi cảo không có để ăn, đúng lúc ngươi đến đây, không bằng ngươi qua đưa cho hắn một ít sủi cảo trong cung của chúng ta?"

Tề Quý phi nói như vậy, một phần là theo quy củ, sau khi vào thiên lao, chỉ có nam đinh của Tề gia mới có thể vào thăm Tề Diên, một phần khác là vì Tề Diên xưa nay đối Tề Thì rất tốt, Tề Diên cũng có con nhỏ, Tề Quý phi muốn cháu trai đến gặp gã, Tết đến có người bên cạnh, coi như ít nhiều an ủi gã.

Nhưng ai ngờ lời nói vừa dứt, mặt Tề Thì lập tức biến sắc, liên tục lắc đầu.

Tề Thì nói:"Nơi đó hơi xa, nghe nói bên trong đã có rất nhiều người chết, cô cô, ta, ta sợ."

Tề Quý phi không nghĩ tới Tề Thì sẽ nói vậy, không nhịn được giật mình, trong nháy mắt kia, trong lòng hiện lên một suy nghĩ.

Nếu Lan Dịch Hoan ở đây, nhất định sẽ không nói như vậy, nói không chừng hắn còn sẽ chủ động muốn đưa sủi cảo cho cữu cữu.

Bà vốn dĩ cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng bởi vì Lan Dịch Hoan đi rồi, nguyên nhân trực tiếp hay gián tiếp đều có liên hệ với Tề Diên, Tề Quý phi mới không tự chủ được mà toát ra cái ý niệm này.

Bà lập tức đè ép cái ý tưởng này xuống, ôn tồn mà nói:"Không cần sợ, có thị vệ ở bên ngoài bảo vệ cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nhớ thúc sao?"

Khuyên bảo hơn nửa ngày, Tề Thì mới do dự mà đáp ứng.

Nhưng tiến vào cửa thiên lao, Tề Thì thấy hối hận, không chỉ vì nơi này âm trầm đáng sợ, mà còn vì vị thúc thúc quen thuộc ngày xưa nay cũng hoàn toàn xa lạ.

Đầu tóc Tề Diên rối loạn, người đầy mùi hôi, trên người có thương tích, nhìn thấy Tề Thì, gã liền nhào đến như một kẻ điên, lạnh giọng chất vấn, mình khi nào mới được cứu ra.

Bộ đang này vô cùng dọa người.

"Thúc thúc, ta không biết!"

Tề Thì sợ tới mức muốn khóc, liên tục nói:"Thúc đừng làm ta sợ, là cô cô nói ta mang sủi cảo đến, cô cô không nói đến chuyện khác!"

"Nàng không nói? Vì sao không nói, chẳng lẽ ta một lòng tính toán thay con trai nàng, nàng lại muốn bỏ rơi ta!"

Mấy chục ngày chịu thống khổ, tinh thần Tề Diên đã sớm cuồng loạn, giận dữ vô cùng, gã bỗng nhiên nhớ tới gì đó, xoay người bổ nhào vào một góc nhà tù, đào mấy khối đá vụn ra, thế mà trong đó có một cái trâm hồng bảo thạch.

Đây là thứ mà ngày đầu tiên vào đây Tề Diên đã giấu kỹ, bởi vậy ngục tốt mới không lục soát ra.

"Ngươi cầm thứ này về cho Tề Nhân, nói với nàng, ta cho nàng nửa tháng, để nàng đưa ta ra ngoài, nếu không liền cá chết lưới rách! Đừng trách ta nói hết tất cả, cho nàng đi đời!"

Gã kéo Tề Thì đến trước mặt mà trừng mắt nhìn, đôi mắt sung huyết kia như dán chặt trên mặt Tề Thì, âm u mà nói:"Nếu không, ngươi cũng sẽ phải chết!"

Tề Thì chưa từng thấy Tề Diên như vậy, cả người hoảng sợ, căn bản không nghe rõ gã nói cái gì, sợ tới mức phát khóc, muốn tránh khỏi gã.

Giãy giụa khó khăn, Tề Thì bỗng nhiên đập đầu trúng cằm Tề Diên.

Tề Diên ăn đau, theo bản năng ngửa đầu ra sau, cả người mất cân bằng, ngửa mặt lên trời ngã xuống.

"Rầm" một tiếng, bụi đất nổi lên tứ phía, Tề Thì ngã trên người Tề Diên, sợ tới mức tay chân luống cuống lăn xuống, Tề Diên không bắt lấy mà thân thể kịch liệt run rẩy trên mặt đất, hai mắt trợn nhìn lên trên.

Tề Thì bị doạ choáng váng.

Đứng ngơ ngác một hồi mới phát hiện, thì ra lúc nãy Tề Diên ngã xuống, cái ót đập vào một viên đá nhọn, máu chậm rãi phủ đầy đất.

"Người đâu...."

Cổ hong Tề Thì phát ra tiếng nghẹn ngào:"Người.... Đâu....."

Tề Thì sợ tới mức lùi lại hai bước, trong đầu chỉ còn ý niệm——"Gặp rắc rối rồi".

Tề Thì thường xuyên gặp rắc rối.

Tỷ như làm hỏng vòng tay của nương, đánh đổ nghiên mực của Bát Hoàng tử, hoặc là đẩy Lan Dịch Hoan xuống nước.

Mỗi lần gặp rắc rối, Tề Thì đều có hai biện pháp, một là chạy, hai là không nhận, vì dù thế nào, vẫn sẽ có người che chở gã.

Cho nên lúc này, Tề Thì hoang mang lo sợ, cũng theo bản năng bỏ chạy.

Chạy đến một chỗ ngoặt, Tề Thì không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Trong bóng tối, không nhìn thấy rõ bộ dáng Tề Diên, lại đột nhiên nghe được thanh âm "Hắc hắc" nghẹn ngào bên cạnh.

Một tiếng này làm Tề Thì sợ tới mức nhảy dựng lên, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện là một hoà thượng cả người dơ hề.

Bộ dáng của hoà thượng kia còn chật vật hơn cả Tề Diên, trên người vết thương chồng chất, nơi nơi đều là vết máu, gã giống như không thể bước đi, chỉ có thể chống hai đầu gối trên đất, bò đi như một con chó.

Chỉ là trên mặt gã vẫn là nụ cười vui sướng mà quỷ dị, thấy Tề Thì, liền hắc hắc cười:"Ta vừa rồi đã thấy hết, ngươi giết chết thúc của mình nha."

"Làm tốt lắm, tiểu hài tử, không hổ là người của Tề gia!"

Tề Thì lập tức nói:"Ta không có! Ta không có! Là hắn tự té ngã, ta đang muốn tìm người cứu hắn!.... Ta, ta đây đang muốn đi tìm người!"

Tề Thì chuyển tròng mắt, đang muốn chạy, lại bị hoà thượng kia kéo lại.

Chân Kính Văn tuy đã gãy, nhưng sức lực trên tay rất lớn, Tề Thì giãy giụa mãi không thoát được, bỗng nhiên nhận ra đối phương:"Ngươi! Ngươi chính là yêu tăng kia!"

Một thời gian này, người trong cung nhắc tới Kính Văn đại sư đã từng một lần huy hoàng này, thường dùng hai chữ "Yêu tăng", Tề Thì cũng học theo.

——-Tăng nhân này thê thảm bất kham, phảng phất lại già đi mười tuổi tuổi, đúng là Kính Văn!

Gã bị Thái Tử đặc biệt chiếu cố, được sắp xếp ở cùng các phạm nhân hung ác tàn bạo nhất, mỗi ngày đều bị lăng ngược ẩu đả, sớm đã bị đánh đến tàn phế, ngày ngày sống khổ không nói nổi.

Mấy ngày trước gã vừa mới bị một đám người vây đánh, lăn lộn một hồi lâu, ngục tốt sợ gã chết, mới nhốt gã một mình ở phòng giam khác, dưỡng thương mấy ngày lại thả lại.

Kính Văn lúc này đã nhìn không ra chút nào bộ dáng cao tăng tuấn tú kia, nhưng lúc này, gã lại cười vui sướng với Tề Thì.

"Là ta."

Kính Văn thần thần bí bí mà áp sát vào Tề Thì:"Ngươi đừng sợ, ta cảm thấy ngươi làm rất tốt, ta là muốn thưởng ngươi, khen ngươi, cho ngươi nghe một bí mật."

Tề Thì sợ hãi nói không lựa lời:"Ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra, ta không nghe, ngươi lại kéo ta, ta, ta sẽ nói cho biểu ca của ta, cho các ngươi chết cùng nhau!"

Kính Văn thấp giọng nói:"Thất Hoàng tử, hắn là giả..."

Tề Thì lập tức sửng sốt, nhìn gã, rốt cuộc quên giãy giụa.

Kính Văn nhìn đôi mắt Tề Thì, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười tươi:"Thật ra, ngươi mới là hài tử của cô cô ngươi."

Nói xong lúc sau, gã buông Tề Thì ra.

Gã chỉ nói một câu mà thôi, Tề Thì không có cách nào nghiệm chứng, mặc dù muốn nói cho người khác, những người khác nhất định sẽ có nhiều biện pháp làm tiểu tử này câm miệng.

Nhưng từ nay về sau, trong lòng Tề Thì vĩnh viễn sẽ có một mầm mống không an phận.

Tiểu tử này, tuổi nhỏ lại ngoan độc đê tiện, Kính Văn chờ mong một ngày Tề Thì đảo loạn tất cả.

Kính Văn đại sư không nhịn được cười lên, cười đến điên cuồng, ngửa tới ngửa lui.

Dần dần, tiếng cười kia lại biến thành tiếng gào khóc.

Tay gã cào cào trên mặt đất, nỗ lực muốn đứng lên, hai chân đã bị người đánh gãy, không có chút sức lực nào.

"Tề Diên, tại sao ngươi lại gọi ta tới kinh thành? Ta hận ngươi chết đi được! Ngươi chết rất hay, chết rất tốt....."

"Gào cái gì?! Mau câm miệng!"

"Xem ra hòa thượng này còn chưa chết được, Thái tử Điện hạ cố ý phân phó nói đừng để hắn sống tốt, vẫn là đem hắn trở lại trong phòng

giam ban đầu thôi."

"Này, mau xem, họ Tề kia, họ Tề kia sao lại bất động trên đất như vậy?"

Trọng tiếng nghị luận của bọn thị vệ, Kính Văn bị kéo lên, bị kéo về phòng giam toàn ác đồ kia, ẩn ẩn nghe được tiếng cười của các phạm nhân trong đó, biểu tình trên mặt gã trở nên kinh sợ cùng vặn vẹo, giãy giụa hét lên.

Gã không muốn trở về, cũng không muốn chết, giờ khắc này gã vô cùng hối hận vì lúc trước bị dụ hoặc mà vào kinh thành, đáng tiếc, gã không có nào để thay đổi được quá khứ.

Rất nhanh, tin Tề Diên chết truyền ra. Kính Văn nhận hình phạt lăng trì xử tử, răn đe cảnh cáo, sau tháng giêng tức khắc hành hình.

Tề quý phi bởi vì Tề Diên chết mà thương tâm, Tề Thì liền ở lại trong cung mấy ngày bồi bà.

Từ sau sự kiện kia, Ngũ Hoàng tử không nói chuyện với Tề Thì, cho đến lúc này, thời điểm gặp qua Tề Thì mới đột nhiên đứng lại, thình lình hỏi:"Nhị cữu tại sao lại ngã?"

Tề Thì lắc đầu, nói:"Ta không biết. Lúc ta rời đi hắn vẫn còn tốt, chỉ là rất tức giận, không chịu ăn sủi cảo ta đưa. Không biết sau đó vì sao lại ngã."

Những lời này, Tề Thì cũng đã nói với Tề Quý phi, cũng nói với người nhà như vậy, hiện giờ cũng nói vậy với Ngũ Hoàng tử, đã sớm tự mình biến thành sự thật, nói không vấp chút nào.

Huống chi, trong lòng gã còn có một bí mật.

Nếu gã thật sự là Hoàng tử.....

Gã đáng lẽ phải sống thật uy phong mới đúng.

Giống như Lan Dịch Hoan vậy, được mọi người để ý, được Thái tử lãnh khốc sủng ái, khi dễ người của y đều bị trừng phạt nghiêm khắc.

Làm ra tai hoạ gì cũng không cần sợ hãi.

Cô cô rõ ràng là mẹ ruột gã, vì sao lại đem hết thảy cho Lan Dịch Hoan?

Gã không rõ nguyên nhân, nhưng sẽ có một ngày, gã lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình.

*

Vào đêm, bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ, bên song cửa sổ đã trắng một mảnh, thì ra tuyết lại rơi.

Lan Dịch Trăn đã sớm về tẩm cung.

Y ban đầu siêng năng làm chính sự, thường xuyên ở trong thư phòng cả đêm, từ lúc Lan Dịch Hoan đến đây, Lan Dịch Trăn sợ Lan Dịch Hoan vì chờ mình, ngủ không đủ, không phát triển chiều cao, thế mà ngoài ý muốn luyện nhanh tốc độ xử lý chính sự của y.

Lan Dịch Trăn sợ Lan Dịch Hoan bị lạnh, đầu tiên đứng trước bếp lò bên cạnh, hong sạch hàn khí trên người, lúc này mới về phòng.

Vừa vào cửa, y phát hiện đèn còn sáng, Lan Dịch Hoan đã nằm ngủ rồi.

Buổi sáng hôm nay trước khi ra khỏi cửa, Lan Dịch Hoan còn thần bí nói với y, buổi tối có lễ vật kinh hỉ dành cho y, kết quả hắn lại tự mình ngủ trước.

Lan Dịch Trăn trong lòng suy nghĩ một chút, muốn nhéo nhéo mặt hắn, nhưng cuối cùng không muốn làm phiền hắn, đành từ bỏ, sắc mặt của Lan Dịch Hoan so với trước khi đến Đông Cung đã tốt hơn rất nhiều, vóc dáng cũng cao hơn một ít.

Lan Dịch Trăn dùng cánh tay chỉnh lại đầu Lan Dịch Hoan, không nhịn được nhẹ nhàng cười.

Y bảo người hầu lui ra, sau khi nhẹ nhàng rửa mặt, cũng nằm xuống bên cạnh đệ đệ, rất nhanh đã ngủ.

"Hoàng quyền bá nghiệp, lỡ mất dịp tốt......."

"Tình thâm như biển, chỉ còn một mình....."

Một giọng nói bất phân nam nữ tựa như tơ nhện, phiêu đãng bay vào giấc mơ của Lan Dịch Trăn.

"Cả đời này của Điện hạ, cầu mà không được, trong lòng ngài có hận không?"

Như một đòn cảnh tỉnh, Lan Dịch Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Y phát hiện, mình giống như lại đang đứng trong đại điện đen khịt kia, nhưng cảnh tượng ôm một người thường xuyên gặp lại không xuất hiện.

Y chỉ có thể thấy, trước mắt có một ánh lửa.

Toàn bộ đại điện hắc ám âm lãnh, chung quanh yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, làm người ta có một loại ảo giác bị thế giới vứt bỏ.

Dưới tình cảnh này, ánh lửa kia vô cùng mê người, Lan Dịch Trăn dường như mê muội, vươn tay vào ánh lửa.

Ngón tay y rõ ràng đã chạm tới, lại không thấy đau, nhưng cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, chớp mắt một cái đèn đuốc bỗng nhiên sáng trưng, Lan Dịch Trăn phát hiện mình đã về thư phòng, mà có một người đang quỳ trước mặt y, đau khổ khuyên bảo.

"Điện hạ, rõ ràng thân thế của hắn có vấn đề, hắn căn bản không có tư cách kế thừa ngôi vị! Hiện giờ chứng cứ xác thực, chỉ cần Điện hạ bố trí thoả đáng, ra mặt vạch trần, tất nhiên có thể thành công, đây chính là cơ hội trời ban!"

Lan Dịch Trăn trầm mặc.

Y có thể cảm giác được, nội tâm đang kịch liệt cuồn cuộn, cả người như bị phân thành hai nửa.

Một nửa rơi vào tình trạng không biết làm sao, nửa còn lại giống như chỉ là người ngoài đứng xem một màn này, khó bắt giữ được lúc ấy mình đang nghĩ cái gì.

Qua hơn nửa ngày, Lan Dịch Trăn mới nghe chính mình nói một câu không đầu không đuôi:"Nói như vậy, giữa hắn và ta thật sự...."

Người nó chém đinh đóng cột mà nói:"Không có chút quan hệ nào!"

Lan Dịch Trăn thở ra một hơi.

"Điện hạ!"

Người nọ quỳ gối, ngửa đầu nhìn Lan Dịch Trăn, giọng nói lại tàn nhẫn:"Ngài hẳn là biết, hắn cũng không phải một đối thủ dễ đối phó, hiện giờ, càng không thể do dự! Hiện tại đây không phải là kết quả tốt nhất sao? Chỉ cần vạch trần chuyện này, tất cả đều dễ như trở bàn tay!"

Người nọ thất thiết nói:"Nếu ngài lo lắng việc người trong thiên hạ đòi công đạo, sau khi vạch trần, ngài có thể sắp xếp để hắn giả chết, sau đó, muốn an bài thân phận gì, đi đâu, chẳng phải đều do ngài nắm giữ sao!"

——"Giang sơn mỹ nhân, nắm trong tay cả hai, Điện hạ còn do dự cái gì!"

Thân thể Lan Dịch Trăn chấn động.

[Khen thưởng: "Tâm tình luyến ái", kết nối.....]

Trong lòng Lan Dịch Trăn hoảng hốt, không biết là vui hay buồn, sự vô vọng mà xa xôi từng cảm thấy trong các giấc mơ, đột nhiên, nằm trọn trong bàn tay.

Hắn không phải thân đệ đệ của mình, bọn họ thì ra.... Không có quan hệ huyết thống.

Những lời này cứ như chú ngữ, từng vòng quấn quanh linh hồn y, làm y có suy nghĩ nào đó, gần như mê muội mà bốc cháy....

Qua hồi lâu, Lan Dịch Trăn mở miệng, thấp giọng nói:"Có bao nhiêu người biết chuyện này?"

Người nọ nói:"Sau khi thuộc hạ tra xét rõ ràng, đã lập tức đến bẩm báo Điện hạ, việc này không có người thứ ba biết được."

"Vậy——-"

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng nhắm mắt, tay trong tay áo nắm chặt, nói:"Vậy vĩnh viễn đừng để ai biết bí mật này!"