Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 40




Nghe được lời của Lan Dịch Trăn, người nọ khó tin:"Chuyện này......"

Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi nói ta làm như vậy, có từng nghĩ tới tình cảnh cùng cảm thụ của hắn?"

Nếu lúc này, Lan Dịch Hoan không ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, có lẽ y sẽ suy xét đem chuyện này lén lút báo cho Lan Dịch Hoan, sau đó, tôn trọng lựa chọn của đối phương.

Nhưng hiện giờ Lan Dịch Hoan đã đăng cơ, hơn nữa năng lực trị quốc kiệt xuất, hoạ trong giặc ngoài, hắn bình trị hết thảy, bình nội loạn, dẹp ngoại địch....

Xử lý toàn bộ những vấn đề nan giải mà những người khác cho rằng không thể giải quyết.

Quần thần, bá tánh thậm chí địch quốc từ coi khinh cùng không tín nhiệm, biến thành vui lòng phục tùng.

Người khác đều thấy vị Đế vương trẻ tuổi này hiển hách uy phong, chỉ có Lan Dịch Trăn biết, trong lòng Lan Dịch Hoan vẫn luôn nghẹn một hơi, muốn chứng minh bản thân.

——-Chứng minh bản thân dù chịu nhiều bất công, cũng không hề kém hơn người khác.

Lan Dịch Hoan khi đó, mới đúng là phong hoa chính mậu, khí phách hiên ngang, hắn có dã tâm, có năng lực, có mộng tưởng, khát vọng được người ta tán thành, còn có nhiều khát vọng không thể thực hiện được....

Nếu bởi vì hai chữ huyết thống liền mất đi tất cả, điều này làm người thấy buồn cười cùng không cam lòng cỡ nào?

Lan Dịch Trăn biết loại cảm giác này.

Hạn chế thân phận, vây khốn tình cảm của y, không thể lại vây khốn cuộc đời của Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Trăn lắc lắc đầu:"Ta sẽ không làm vậy."

"Nhưng đây là cơ hội duy nhất của ngài! Nếu ngài từ bỏ, hết thảy sở cầu đời này của ngài tất thảy đều vô vọng! Điện hạ, Điện hạ, ngài thật sự muốn từ bỏ sao?!"

Giọng nói của người kia không ngừng biến hoá, trở thành giọng nói vô cùng quen thuộc.

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng mở to mắt, phát hiện người đang đứng phía đối diện, thình lình biến thành bộ dáng của mình.

Khuôn mặt kia không mang vẻ lạnh lùng thường ngày của y, mà lại tràn ngập dục vọng cùng dữ tợn, làm Lan Dịch Trăn không phân biệt được.

Người nọ không ngừng chất vấn:"Ngươi thật sự muốn từ bỏ cơ hội lần này sao? Ngươi thật sự từ bỏ hạnh phúc trong tầm tay sao? Ngươi thật sự muốn vô vọng chôn giấu bí mật này mà sống cả đời, cho đến khi chết sao?"

Thì ra có thể không cần như vậy.

Chỉ cần nghe theo trái tim mình, nghe theo dục vọng của bản thân, chỉ cần làm theo những gì mình muốn.....

Tâm như liệt hoả thiêu cháy, đau như muốn vỡ ra.

Lan Dịch Trăn đột nhiên quát:"Câm miệng!"

Lấy tính cách Lan Dịch Hoan, chỉ cần biết thân thế của mình, không có khả năng sẽ tiếp tục ngồi ở ngôi vị này.

Nhưng Lan Dịch Trăn tin rằng, chỉ cần qua mấy năm, Lan Dịch Hoan có thể tìm được ánh sáng mà hắn hằng theo đuổi, tạo ra một thế gian phồn hoa lâu dài.

Sách sử vĩnh viễn khắc tên hắn, trong lòng các bá tánh sẽ nhớ mãi ân tình của hắn.

Nếu biết được chân tướng, hắn chắc chắn sẽ muốn tìm người nhà chân chính của mình, nhưng những người đó còn tồn tại trên đời hay không? Sẽ đối tốt với hắn sao? Thật sự đáng để hắn từ bỏ mộng tưởng của mình sao?

Nếu vậy, không bằng để mình thay hắn tìm kiếm.

Nếu những người đó còn nhớ hắn, thì cứ để hắn tự mình lựa chọn hạnh phúc, còn nếu những người đó đã quên hắn, thì cứ để bí mật này mãi mãi là bí mật.

Đối với y, như vậy đã đủ rồi.

Thấy người mình yêu thương nở rộ trong ánh sáng, y chỉ cần đứng phía sau ánh sáng đó chống đỡ, bảo vệ cho hắn.

Cho dù vĩnh viễn không thể ôm hắn vào lòng....Y cũng nguyện ý.

"Keng" một tiếng, trường kiếm rời vỏ, Lan Dịch Trăn không chút do dự nâng kiếm lên, đem kiếm đâm vào ngực người đứng đối diện.

Đột nhiên mọi thứ im bặt.

Cảnh trong mơ hoàn toàn vỡ nát.

Lan Dịch Trăn mơ hồ nghe một giọng nói đứt quãng giữa không trung:[.... Ngài đã cự tuyệt.....]

Không nghe được rõ ràng nội dung hoàn chỉnh, Lan Dịch Trăn đột nhiên mở mắt.

Lan Dịch Trăn phát hiện, mình như cũ nằm trên giường ở Đông Cung, tất cả mọi thứ vừa rồi đều biến mất.

Trong bóng đêm yên tĩnh, lư hương vẫn đang cháy, bên cạnh là Lan Dịch Hoan với tiếng hít thở vững vàng.

Nhưng cái loại cảm giác hồi hộp trong lòng làm Lan Dịch Trăn thấy khó chịu.

Y muốn tìm lý do mình khó chịu, lại phát hiện, một khắc tỉnh khỏi mộng, cảnh tượng trong mộng của y liền trở nên mơ hồ không rõ ràng, các chi tiết chìm trong sương mù, chỉ để lại chút đại khái mơ hồ.

Lan Dịch Trăn mơ hồ biết, mình giống như đã từ bỏ một việc gì đó vô cùng vô cùng quan trọng, một điều mà y cực kỳ khát vọng.

Chỉ là, khát vọng cùng quan trọng như vậy, tại sao y lại không thể nhớ?

Hoàng thượng trong cuộc đối thoại kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Phụ hoàng? Nhưng nghe ngữ khí kia, hình như không giống.

Y đến tột cùng không có quan hệ với ai, mà đó là quan hệ gì?

Lan Dịch Trăn nghĩ không ra.

Trong lòng bi thương dị thường, y nhẹ nhàng xoay người, thấy được khuôn mặt nhỏ ngủ say bên cạnh.

Vì thế, Lan Dịch Trăn lén lút vươn tay, ôm lấy Lan Dịch Hoan, lúc này mới cảm thấy trong lòng an ổn một chút.

Lan Dịch Hoan mơ màng mở to mắt:"Ca ca."

Lan Dịch Trăn xin lỗi nói:"Đánh thức ngươi rồi sao?"

Lan Dịch Hoan từ từ tỉnh táo, sắc mặt có chút cổ quái, nói: "Không có, là ta tự tỉnh."

Trên thực tế hắn đột nhiên tỉnh lại là bởi vì hệ thống vừa mới nói cho hắn:[ Khen thưởng nhiệm vụ trao thất bại, Lan Dịch Trăn đã cự tuyệt "Tâm tình luyến ái".]

Lan Dịch Hoan vừa nghe lời này, lập tức tỉnh táo.

Hắn lần đầu nhìn thấy khen thưởng tới tay rồi còn có thể bị cự tuyệt, đặc biệt là loại khen thưởng này, rõ ràng chỉ là một lễ vật nhỏ không ảnh hưởng toàn cục lại ngọt ngào thú vị mà thôi!

Lan Dịch Hoan nghĩ trăm lần cũng không ra, thử thăm dò Lan Dịch Trăn:"Nhị ca, ngươi vừa rồi thấy ác mộng sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Ừm, xem như là vậy."

Lan Dịch Hoan trợn tròn mắt:"Mơ thấy cái gì?"

Lan Dịch Trăn dừng một chút, Lan Dịch Hoan liền bò dậy lắc y:"Nói đi."

Tiểu phá phách này, hắn thế mà thấy hứng thú với chuyện này.

Lan Dịch Trăn bất đắc dĩ, đành phải lần nữa nhét Lan Dịch Hoan trở lại ổ chăn, nói:"Không nhớ rõ lắm, đại khái là ta không muốn làm một chuyện gì đó, có người đau khổ khuyên bảo ta, sau khi ta cự tuyệt, liền tỉnh."

Y không nói cho Lan Dịch Hoan cảnh tượng huyết tinh sau đó, nhưng chỉ là nói đến đây đã làm Lan Dịch Hoan sầu không nói nổi.

Hắn biết Lan Dịch Trăn cự tuyệt cái gì, cho nên hắn thật sự không hiểu.

Lan Dịch Hoan cảm thấy ca ca này thật sự không thông suốt, chẳng lẽ trữ quân từ nhỏ đã học cách đoạn tình tuyệt ái? Nhân duyên đã đưa tới cửa mà cũng không cần.

Thậm chí có đồ vật của hệ thống trợ giúp, y vẫn như cũ có thể cự tuyệt, cũng thật sự lợi hại.

Chẳng lẽ đây là số mệnh, y phải sống cô độc cả quãng đời còn lại sao?

Lan Dịch Hoan nghĩ, hắn tuổi còn nhỏ nhưng chỉ vì nghĩ cho Thái tử ca ca mà rầu thúi ruột, hắn nhìn đến chỗ đuôi lông mày cùng khóe mắt Lan Dịch Trăn còn sót lại ưu thương, không khỏi nghĩ thầm, ngươi nên thương tâm a, nếu ta là ngươi, ta hận không thể khóc lớn một trận.

Chung quy, Lan Dịch Hoan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, trong lòng nói với hệ thống:"Hắn không cần thì cũng không còn cách nào, khen thưởng này cứ thu lại trước đi."

Sau đó hắn vươn tay, ôm lấy Lan Dịch Trăn, vỗ vỗ lưng y:"Không sao đâu Nhị ca."

Lan Dịch Hoan nghĩa khí mà nói:"Ta ở cạnh ngươi."

"Đúng vậy, thật tốt."

Một lát sau, Lan Dịch Trăn cười cười, nói:"Cảm ơn ngươi."

Lan Dịch Hoan cũng kiểm điểm một chút, hắn bởi vì ký ức đời trước ảnh hưởng, cảm thấy Lan Dịch Trăn là ca ca, là người trưởng thành, lại quên mất, trên thực tế y năm nay mới mười bốn tuổi.

Yêu đương, hình như có chút sớm.

Chờ bọn họ lớn lên một chút, có khả năng qua mấy năm, nhân duyên của Lan Dịch Trăn sẽ đến.

Cho nên này phần khen thưởng này vẫn luôn nằm trong kho của hệ thống, một năm, hai năm, ba năm....

Đã qua mười một năm, cũng không dùng đến nơi.

Mà hiện tại, Lan Dịch Hoan mười bảy, Lan Dịch Trăn cũng đã hai mươi lăm.

Vẫn một mình như cũ.

*

"Thời tiết chết tiệc, đúng là phiền!"

Trong khách điếm trước bến đò Lâm Chương, có người nhìn bầu trời đầy mây đen ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài một hơi.

Mùa mưa đến, bất tri bất giác, lại là một năm mưa dầm liên miên.

Đã mưa mấy ngày liền chưa hề dừng, trận mưa tối nay lớn hơn thường, khiến nhóm lữ nhân đang bận rộn mắc kẹt trong quán trọ nhỏ trước bến đò, thời tiết cũng vì trận mưa này mà lạnh hơn.

Phòng trong khách điếm sớm đã đầy người, trời mưa gió nên cũng không thể qua sông, một đám người tụ tập ở lầu một, một bên dùng lửa hong khô quần áo, một bên thuận miệng tán gẫu.

Một hán tử hơn bốn mươi tuổi đang cởi trần, đứng ở một bên chậu than hong quần áo, một bên nói:"Hắc, không nghĩ tới, nơi này cũng đầy khách! Ta đi qua đây mười mấy năm, thường lui tới con đường này, nhưng chưa từng thấy có nhiều người như vậy a!"

Không biết là ai cười đáp lời nói:"Đại khái là bởi vì năm trước Thái tử Điện hạ mới vừa hạ lệnh, giảm thuế ở vùng này. Nhóm thương nhân bởi vậy mới đến phía nam làm ăn buôn bán, tự nhiên cũng liền náo nhiệt lên. Vị Thái tử Điện hạ này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thật là anh minh!"

Hán tử kia cười nói:"Thái tử Điện hạ năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi đi? Ta nghe nói, từ mười ba tuổi hắn đã bắt đầu xử lý chính sự, cho tới bây giờ đã được mười hai năm. Tuy rằng đúng thật là tuổi trẻ tài cao, nhưng cũng không thể nói ba chữ "tuổi còn nhỏ"."

Người vừa rồi thập phần kinh ngạc, nói:"Thái tử Điện hạ thế mà đã hai mươi lăm? Sao lúc trước ta còn nghe người ta nói hắn chưa thành thân?"

Những lời này nói ra, liền nghe thấy bên cạnh có người cười một tiếng, mọi người trong đại đường đều quay đầu nhìn lại, thì ra là một văn sĩ trung niên.

Người nọ nói:"Điện hạ không thành hôn, hẳn là ánh mắt cao đi, không chọn được người vừa ý, cho nên bây giờ thê thiếp cũng không có."

Người nọ nói tiếng phổ thông vô cùng lưu loát, vừa nghe liền biết nhân sĩ kinh thành:"Tại hạ mới từ kinh thành tới đây, việc này cũng biết một chút. Thái tử Điện hạ vẫn luôn không có quý nữ vừa ý, sau khi Đại Hoàng tử thành thân, Tam Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử cũng đã đến tuổi thành thân, nhưng vì huynh trưởng vẫn chưa có hôn sự nên vẫn luôn trì hoãn."

"Cho đến năm nay, Thái tử Điện hạ nói các huynh đệ khác không cần chờ hắn, cứ thành hôn như thường, Tông Nhân Phủ mới đề ra ngày tuyển phi cho cho Tam Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử."

Mọi người nghe xong liền sôi nổi:"Thì ra là thế."

Bởi vì Lan Dịch Trăn trị quốc thanh minh, đánh giá của bá tánh luôn rất tốt, mọi người nghe xong lời này, đều cảm thấy là y siêng năng chính sự, không ham hưởng lạc, mới có thể không cân nhắc đến vấn đề đó.

Nhưng văn sĩ đến từ kinh thành lại lắc lắc đầu, nói:"Tính tình của Thái tử Điện hạ luôn như vậy, nghe nói ngoại trừ Thất Điện hạ bên cạnh từ nhỏ ra, hắn đối với những người khác đều nhàn nhạt xa cách."

Hán tử nghe thấy ba chữ"Thất Điện hạ", hai mắt liền sáng ngời, nói:"Thất Điện hạ? Ngươi nói chính là Thất Hoàng tử Lan Dịch Hoan?"

Văn sĩ nói:"Có thể lớn lên bên cạnh Thái tử, còn có người thứ hai sao?"

Hán tử nghe xong, liền cười ha ha, nói:"Lão ca, ta không rõ chuyện Hoàng thất như ngươi, nhưng nếu nhắc tới Thất Điện hạ, đúng thật là nhân nghĩa thiện lương, phong độ hơn người, ai cũng phải nói một chữ "Tốt" về hắn."

Nghe hán tử nói vậy, có người liền cười hỏi:"Vị đại ca này, theo lời của ngươi, giống như đã gặp qua Thất Điện hạ?"

Hán tử nói:"Ta không có phúc khí này. Nhưng xem như là có duyên, năm ngoái ở quê ta có nạn lũ lụt, cha mẹ ở trong phòng không chạy được, mắt thấy nước dâng lên cao hơn giường, thì có một thiếu niên đi vào, cứu hai người họ ra. Lại mang theo những người bên cạnh hắn tìm kiếm một đường, cứu được rất nhiều người trong thôn của ta."

Văn sĩ nói:"Quê ngươi không lẽ là huyện Chu Âm? Năm trước lũ lụt, ta ở kinh thành cũng nghe qua."

Hán tử vỗ đùi, nói:"Còn không phải sao! Lúc ấy người trong thôn đều luống cuống, tán loạn khắp nơi, nếu không có thiếu niên kia chỉ huy sơ tán, chỉ sợ sẽ chết không ít người."

"Lúc ấy, mọi người chỉ nghĩ hắn là một người qua đường, sau khi an toàn, còn muốn báo đáp ân nhân, không nghĩ tới khi tìm người, phát hiện hắn cứu người xong liền không từ biệt mà đi rồi."

Có người nói:"Chẳng lẽ ý của ngươi, người này chính là Thất Điện hạ? Sao ngươi biết thân phận của hắn?"

Hán tử cười nói:"Đừng nóng vội, ta đã nói xong đâu. Bởi vì sau khi hắn đi, ngày hôm sau liền có quan sai trên châu phủ tới, nói là phụng mệnh Thất Điện hạ, đến đưa đồ cứu tế! Lại nghe bọn họ miêu tả, Thất Điện hạ đúng là vị công tử đã cứu người kia!"

Người xung quanh nghe xong liền sôi nổi khen:"Có trí tuệ, có khí độ, không nghĩ tới trong Hoàng cung, thế mà có thể dưỡng ra một thân hiệp sĩ khí độ như vậy."

Nghe được lời này, đại hán cũng nở nụ cười, bộ dáng có chung vinh dự.

Hán tử nhìn chung quanh, trong lúc vô ý phát hiện bên cạnh có vị thiếu niên luôn cúi đầu mà ngồi, không biết có nghe lời mình vừa nói không, vì thế thuận tay vỗ đầu vai đối phương một cái, nói:"Tiểu huynh đệ, ngươi nói xem, Thất Điện hạ có phải vô cùng tiêu sái trượng nghĩa, làm người kính nể hay không?"

Thiếu niên kia bị hỏi mà ngẩn ra, ngay sau đó như cảm thấy chuyện gì đó buồn cười, mím môi, nói:"Cũng được."

Không nghe được lời tán thưởng ca tụng như trong tưởng tượng, hán tử có chút không thỏa mãn, bỗng nhiên thấy tướng mạo đối phương, không nhịn được ngẩn ra.

Người này tuổi khoảng mười sáu mười bảy, hình như vừa chạy trong mưa tới, vài sợi tóc mang vài phần ướt át rũ bên má, bạch y trên người cũng hong bên lò sưởi, đang lỏng lẻo khoác trên người.

Khách điếm chen chúc, đêm mưa chật vật, người này lại lộ ra loại lười biếng cùng tùy ý từ trong xương cốt, ghế gỗ tróc sơn được hắn dựa vào, lại giống như Kim Đường ngọc mã quý giá.

Ngọn đèn dầu bên cạnh đã nổ mấy lần, nhưng người nọ cũng không thèm động, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt thanh tú, chỉ để lại một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, trong trẻo và rõ ràng, đôi lông mày như được vẽ lên kéo dài tận thái dương.

Hán tử chưa từng gặp qua người như vậy, nhất thời chấn động, những lời muốn nói cũng quên mất, không dám mạo phạm.

Vì thế hán tử chỉ cười khô khốc, ngượng ngùng bỏ tay ra khỏi vai đối phương.

Thiếu niên này chính là Lan Dịch Hoan.

Từ khi hắn có thể xuất cung, mấy năm nay liền có mấy cửa hàng, làm chút sinh ý, mượn cơ hội sắp xếp đủ loại kế hoạch rời cung.

Lúc này là vì sắp đến sinh thần của Thái tử, Lan Dịch Hoan mới vội vàng chạy về kinh thành, đi qua nơi này.

Chỉ là hắn trĩ hoãn ở đây, không đơn thuần là trú mưa, mà giống như phát hiện ra thứ gì đó thú vị.

Lúc này, sau khi nói xong đôi lời với hán tử kia, Lan Dịch Hoan xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào đôi cha con đang ngồi ở trong góc.

Người phụ thân nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, nữ nhi so với Lan Dịch Hoan lớn hơn một chút, một thân áo tím, mặt mày anh khí, cả hai người đều mặc áo ngắn tay, hiển nhiên là người tập võ.

Chỉ là sắc mặt người lớn tuổi không tốt, tựa hồ bị thương.

Vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy lời mọi người đàm luận, cô nương áo tím đỡ lấy cánh tay phụ thân, nhỏ giọng nói:"Cha, ngài nghe thấy không? Hay là chúng ta tới kinh thành, thử tìm xem vị Thất Hoàng tử này....."

Phụ thân nàng cười lạnh một tiếng, lại không cho là đúng:"Lời đồn đại đa phần đều nói quá, ngươi đã thấy người quyền quý nào có lương tâm như vậy chưa? Hơn nữa, ta có thể sống đến được kinh thành hay không, vẫn không chắc được."

Lão che miệng ho khan, buông tay ra, trên tay tràn đầy máu tươi, thấp giọng nói:"Lộ Nhi, ngươi vẫn nên đi nhanh đi, đừng lo cho ta. Cha đã từng này tuổi, cũng không còn bao nhiêu năm để sống, ngươi sau khi thoát thân có thể hội hợp với nhóm sư huynh, ta liền an tâm rồi."

Nữ tử áo tím lắc lắc đầu, vành mắt đỏ lên, nói:"Cha không đi, ta cũng không đi."

Vị trí của Lan Dịch Hoan không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của hai người, hắn chỉ chú ý đến chiếc trâm hồng bảo trên đầu cô nương kia.

Hồng bảo dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, màu sắc diễm lệ, cực kỳ bắt mắt.

Lan Dịch Hoan suy tư nhìn một hồi, sau đó lấy ra một món đồ dưới bàn.

Trong tay hắn là một chiếc nhẫn hồng bảo, bất kể màu sắc hay hoa văn đều giống như chiếc trâm của cô nương áo tím kia.

Mà cái nhẫn này, đúng là năm đó Lan Dịch Hoan ở chùa Hộ Quốc nhặt được từ bộ xương kia.

Hắn bị hoà thượng đuổi giết, thiếu chút nữa từ trên vách núi ngã xuống, cũng nhờ bộ xương mắc phải áo mới nhặt về một mạng, Lan Dịch Hoan lúc ấy đã nói, muốn chôn cất bộ xương cẩn thận.

Hắn nói là làm, sau khi hồi cung hắn đã nói chuyện này với Lan Dịch Trăn, thực hiện hứa hẹn.

Chỉ là, hắn vẫn chưa tìm ra thân phận của bộ xương này, cho nên vẫn chưa lập bia.

Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút tiếc nuối, mấy năm nay vẫn để chiếc nhẫn này trong túi tiền mà mang theo bên mình, hy vọng có thể tìm ra lai lịch của nó, không nghĩ tới lúc này sẽ nhìn thấy một cây trâm có phần tương tự.

Vừa rồi hắn còn định đến nói với cô nương áo tím vài câu, hỏi lai lịch của chiếc trâm này, nhưng đang định tới gần, đối phương đã dùng ánh mắt cảnh giác nhìn tới, thần sắc thập phần khẩn trương.

Thậm chí Lan Dịch Hoan còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Vì thế, hắn làm như không có việc gì mà chuyển hướng, đến trước quầy cầm một trái táo, nói với tiểu nhị "Ghi sổ", vừa cắn một cái vừa về lại chỗ ngồi ban đầu.

Hai người kia hẳn là gặp chuyện phiền toái, Lan Dịch Hoan muốn xem thế nào.

Mọi người nói chuyện một hồi, y phục trên người cũng sắp khô, cơn buồn ngủ đánh úp, thanh âm nói chuyện càng lúc càng nhỏ.

Đúng lúc này, bên ngoài trời mưa bỗng dưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Những người khác không có phản ứng gì, còn biểu tình của hai cha con kia lại căng thẳng.

Tiếng vó ngựa đến gần khách điếm, cùng với đó là tiếng nói chuyện ồn ào, người phụ thân nghiêng đầu nghe một lát, sau đó khẽ nói với nhi nữ:"Là đám người kia, ngươi mau trốn đi, có cơ hội, lập tức rời khỏi đây!"

Cô nương áo tím:"Ta không thể bỏ cha lại được!"

Hai người tranh chấp vài câu, phụ thân biết, nữ nhi sẽ không bỏ mình rồi chạy trốn, cắn răng nghĩ nghĩ, chống thân mình đứng lên.

Lão ho khan vài tiếng, nói với mọi người chung quanh:"Các vị, hôm nay cha con bọn ta tới đây tị nạn."

"Trước đó một thời gian, chúng ta êm đẹp ăn cơm ở tửu lâu, liền có một đám người có hành vi phi lễ với nữ nhi của ta, lão phu nhất thời tức giận, liền xung đột với họ, đả thương công tử đứng đầu. Từ đó về sau, bọn ta liền bị bọn họ đuổi giết khắp nơi, chật vật bất kham."

Lão nói xong lại không nhịn được ho khan, hơn nữa nghe lời nói, nhìn qua thật sự nghèo túng đáng thương.

"Trước mắt, cha con chúng ta đã tới đường cùng, chỉ có thể giấu mình ở đây tránh nổi bật, mong các vị giơ cao đánh khẽ, nếu lát nữa có người hỏi tới, liền nói chưa từng thấy qua bọn ta. Đại ân đại đức, suốt đời không quên."

Lão nói xong những lời này, cũng không chờ những người khác khản ứng, đã cùng nữ nhi trốn ở cửa hông bên trong phòng chứa đồ ăn, để lại mọi người bên ngoài hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao.

Cơ hồ có hai người mới bước vào, cửa bị đẩy ra, hàn khí cùng nước mưa bay vào.

——-Một đám người hông mang theo đao khí thế rào rạt bước vào.

Trong khách điếm tức khắc đầy tiếng hét chói tai, không ít khách nhân hoảng loạn đứng lên.

Đám người kia không nói lời nào, ánh mắt sắc bén nhìn qua toàn bộ khuôn mặt của từng người, sau đó tiến tới kéo mấy lão giả cùng nữ nhân ra, nhìn chằm chằm mặt của bọn họ để nhận dạng, phát hiện không phải người muốn tìm liền đẩy ra.

Trên mặt người cầm đầu có một vết sẹo dài, nhìn qua hung thần ác sát, chỉ thấy tên đó lấy ra một bức hoạ, lớn tiếng hỏi:"Các ngươi đã từng gặp qua lão nhân cùng nữ tử này chưa? Nhanh nói mau!"

Nhất thời không ai mở miệng, sau một lúc yên tĩnh, hán tử lúc trước nói chuyện mới mở lời:"Chưa từng gặp."

Nam nhân mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói:"Chưa từng gặp? Được, vậy lục soát! Chỉ cần có điểm giống nhau liền mang đi, kiểm tra xem bọn họ có dịch dung không. Ta không tin hai người kia còn có thể không cánh mà bay!"

Tác phong hành sự của những người này ngang ngược vô cùng, sao khi nam nhân mặt sẹo nói xong, thế mà thật sự điều tra từng người, hoàn toàn không để ai vào mắt.

Đang lục soát, một nam tử nhỏ gầy cao giọng nói:"Đừng lục soát, hai người bọn họ lúc nãy còn ở chỗ này, hiện tại đang trốn trong phòng chứa thức ăn. Chúng ta đều không quen biết bọn họ, cũng không có quan hệ gì với họ."

Nam tử này nói xong, nhìn thấy có người đang trợn mắt nhìn mình, không khỏi rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói:"Nói không chừng hai người kia mới không phải là người tốt! Ta cùng bọn họ không thân quen gì, vì sao phải bảo vệ họ?"

Có người này nói ra, rất nhanh, hai cha con kia đã bị kéo ra.

Nam mặt sẹo nhìn họ cười lạnh:"Hàn tiêu đầu, ngươi cũng coi là một người có danh tiếng đi, làm gì mà phải giấu đầu lòi đuôi trốn ở đây như con rùa thế kia? Những đệ tử của ngươi đã bị chúng ta mang đi, ngươi cũng đừng mong họ đến cứu, chi bằng theo đến đoàn tụ với chúng đi!"

Hàn tiêu đầu tức giận run run cả người, nói:"Các ngươi, các ngươi còn vương pháp hay không?"

"Vương pháp? Ngại quá, bọn ta chính là vương pháp."

Nam mặt sẹo nói:"Ngươi cũng không thể trách chúng ta, chỉ nên trách ngươi không có mắt, dám đả thương công tử nhà chúng ta. Chúng ta.... Khụ, thân phận công tử bọn ta, sợ là cả đời này ngươi cũng không nghĩ đến được, càng không thể trêu vào!"

Nói xong liền vung tay, nói:"Mang đi!"

Những người khác theo lệnh tiến đến, muốn bắt hai cha con này mang đi.

Hàn tiêu đầu ngay từ đầu nhắm mắt bất động, chờ thời điểm vài người đến gần, lão đột nhiên nhảy dựng lên, đồng thời tung ra hai quyền, tàn nhẫn mà đánh ngã hai người trước mặt, đồng thời lạnh lùng nói:"Lộ Nhi, chạy mau!"

Hai người kia ăn đau, đồng thời kêu thảm ngã xuống, nam mặt sẹo đầy giận dữ, hô:"Không cần để lão già này sống, giết lão!"

Lời vừa dứt, một người ở sau tiến lên, vung đao chém tới.

Tất cả mọi người đều thất sắc, sắp phải chứng kiến một người sống sờ sờ bị chém chết, cô nương áo tím vội vàng chắn trên người phụ thân, thê lương hô một tiếng:"Cha."

Lưỡi đao dần hạ xuống.

Nàng cho rằng cái chết sẽ đến ngay lập tức.

Nhưng mà——-

Cái gì cũng không xảy ra.

"Đinh" một tiếng, đao dừng lại giữa không trung.

Cô nương áo tím ngẩng đầu lên, thấy một đoạn tay áo màu trắng phất phơ.

Chỗ tay áo lộ ra một cánh tay thon dài trắng nõn, trong tay cầm một chén rượu, xương cổ tay mảnh khảnh rõ ràng, mạch máu xanh nhàn nhạt, ngón tay thả lỏng hơi cong xuống, mang cảm giác phong lưu lịch sự tao nhã, đúng là một loại cảnh đẹp ý vui.

Nhưng miệng chén rượu kia, lại nhẹ nhàng bâng quơ đỡ lấy lưỡi đao, lưỡi đao chém vào chén rượu nửa tấc, dưới hàn quang lạnh lẽo lại kinh tâm động phách.

Mâu thuẫn.

Bí ẩn.

Mọi người nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên chặn đao kia.

.... Còn có mỹ lệ.

Lan Dịch Hoan cầm chén rượu, đáng tiếc nhìn rượu bị đổ trên mặt đất, thở dài nói:"Ai, tàn nhẫn, tàn nhẫn, ban ngày ban mặt, muốn uống chút rượu cũng bị chém một cái...."

Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, chén rượu bị chém thành hai mảnh, "Leng keng" rơi xuống đất.

Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng phủi ống tay áo, lười biếng mà cười với mọi người:"Trách không được ca ca nói với ta, không được tùy tiện chạy loạn bên ngoài, thế đạo này thật đáng sợ a!"

——————

Sầu Riêng: mấy nay có cày bộ truyện, tự nhiên cũng thấy lười hẳn ra, nên làm sao đây aaaaa