Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 38




Lúc bọn Lan Dịch Hoan nói chuyện không nhìn thấy, bên kia đúng lúc có người tới.

Là đám người Bát Hoàng tử Lan Dịch Hồng.

Bát Hoàng tử theo tiếng nói từ xa nhìn, híp mắt nhìn một hồi, nói với người bên cạnh:"Các ngươi xem, phía trước có phải bọn Lão Thất không?"

Thư đồng bên cạnh nói:"Đúng là vậy."

"Đúng là Thất Điện hạ, mấy hôm không gặp, từ đầu trận tuyết hắn hình như không đi học."

Một thiếu niên cao tráng nói:"Còn phải nói, hắn ở chỗ Thái tử cùng Hoàng hậu nương nương thật thảm, học cũng không được học, ăn cơm cũng không đủ no. Bát Điện hạ, chúng ta qua xem một chút."

Vừa nghe lờn này, Bát Hoàng tử cùng những người khác quay đầu nhìn, làm cho thiếu niên tự mình chột dạ trước.

Thiếu niên cao tráng nói:"Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không phải quan tâm hắn, chỉ là.... Cười nhạo một chút. Hắn thật xui xẻo."

Bát Hoàng tử tự hỏi một chút, nói:"Có đạo lý! Đi, đi chê cười hắn!"

Đa số mọi người lâu ngày không gặp Lan Dịch Hoan, không rõ thực hư thế nào, lập tức sôi nổi:"Đi!"

"Đúng vậy, đi, chúng ta không phải lo lắng cho hắn, mà đi cười nhạo hắn! Đem hắn tức đến khóc!"

Tới gần liền thấy, trên mặt Lan Dịch Hoan vẫn như thường, trong tay lại cầm bình rau ngâm cùng bánh trái, điều này như khẳng định hình tượng ăn không đủ no của hắn trong miệng người khác.

Từ khi Lan Dịch Hoan đến Đông Cung, Quan Lệ phi thập phần ghen ghét, mỗi ngày ở trong cung nghĩ Lan Dịch Hoan ở cùng Thái tử và Thích Hoàng hậu vô cùng thê thảm, Bát Hoàng tử nghe nhiều tự nhiên cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc Bát Hoàng tử đem người đi qua, Lan Dịch Hoan lúc này cũng đã nhìn thấy, liền dừng chân, nhóm thư đồng của hắn mặt đầy cảnh giác, nghĩ thầm nhóm người này lại tới đánh nhau.

Bát Hoàng tử vô thức xoa xoa giày trên mặt tuyết, nói:"Ngươi gần đây thế nào?"

Tết đến, Lan Dịch Hoan cũng lười so đo với họ, dứt khoát nói điều Bát Hoàng tử thích nghe:"Đặc biệt thảm, thảm không thể nói."

Quả nhiên là thế, tính cách của hắn dễ bị người ghét như vậy, khẳng định phải chịu ngược đãi.

Bát Hoàng tử do dự một hồi, nói:"Vậy ngươi.... Nếu không ngươi đến Thuý Vi Cung đi."

Lan Dịch Hoan theo bản năng phản kích:"Đi đến làm trâu làm ngựa cho ngươi đúng không? Cút."

Bát Hoàng tử tức điên:"Đến ở! Đến ở! Là ta kêu ngươi đến đó sống."

Lan Dịch Hoan:"?"

Những người khác thấy Bát Hoàng tử mất mặt, vội vàng nói:"Đúng vậy, kêu ngươi đến đó ở. Nhưng chúng ta không phải lo lắng cho ngươi, chúng ta là.... Là....."

"Vì trào phúng ngươi!"

"Đúng."

Lan Dịch Hoan:"...."

Bên kia còn muốn nói, Đái Nguyên Chi đã bốc một nắm tuyết, thình lình nện lên đầu thư đồng bên cạnh Bát Hoàng tử, cười lạnh nói:"Điện hạ của bọn ta sống rất tốt, các ngươi muốn trào phúng ai a!"

"!!!"

Hoàng hậu cùng Thái tử ngồi trong điện, nói nói một hồi, dần dần cũng không biết nói gì.

Nhưng cũng may lần này không phát sinh xung đột, coi như có tiến bộ.

Im lặng một hồi, Lan Dịch Trăn liền muốn nói mình về trước xem tấu chương, chờ giờ ăn cơm lại đến, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng sợ hãi và hét lớn.

Y nhíu nhíu mày, đi đến trước cửa sổ, vốn tưởng chỉ một hai tiếng thôi, không nghĩ tới từng trận từng trận truyền tới.

Lan Dịch Trăn không nhịn được nói:"Sao lại có người ầm ĩ ở đây? Ai to gan như vậy!"

Thích Hoàng hậu cũng nói:"Ngày thường không có như vậy."

Nàng đang muốn gọi người đến dò hỏi, bên ngoài đã có người vào bẩm báo:"Điện hạ, nương nương, nô tài vừa sai người đi điều tra, là Thất Điện hạ cùng Bát Điện hạ mang người chơi ném tuyết, cho nên đến xin chỉ thị——"

Người vào bẩm báo nơm nớp lo sợ, lại thấy Thái tử cùng Thích Hoàng hậu nghe xong lời này, trên mặt đều mang chút ý cười, không giống sự nghiêm túc lúc nãy.

"Đứa nhỏ này, dù ở đâu cũng có thể chơi vui như vậy."

Thích Hoàng hậu nói:"Ngươi đi xem đi, đừng để bọn nhỏ chơi một hồi lại lao vào đánh nhau."

Lan Dịch Trăn đáp "Được", không mặc thêm áo choàng, cứ như vậy đứng dậy đi ra ngoài.

Y đứng cách đó không xa nhìn một hồi, thấy tiểu hài tử cũng không phát hiện ra mình, Lan Dịch Hoan cùng Bát Hoàng tử mang theo thư đồng, ném đến náo nhiệt.

Chỗ xa hơn có hai tiểu cô nương, trong đó có người hô "Dừng lại", nhưng chẳng ai nghe nàng.

So với những người khác chỉ chạy rồi chạy, nhe răng trợn mắt, Lan Dịch Hoan lại thông minh hơn, nấp một chỗ sau núi giả, ngồi xổm xuống mà chậm rãi làm cầu tuyết, xem người nào bên Bát Hoàng tử tới gần, sẽ thình lình ném ra.

Những người khác cũng che chở hắn, không cho người bên Bát Hoàng tử ném trúng Lan Dịch Hoan, bởi vậy hắn chơi rất nhàn.

Trong tay Bát Hoàng tử cầm quả cầu tuyết lớn, nhảy nhót nói:"Ngươi trốn làm gì, ngươi cũng không phải nữ hài! Ngươi ra đây xem ta ném đầu ngươi——"

Lời chưa nói xong, đã bị một quả cầu tuyết ném vào đầu.

Cầu tuyết không nén chặt, chạm chút liền tan, lại làm Bát Hoàng tử giật mình một cái, lập tức ngẩng đầu.

Rốt cuộc nơi này trừ Lan Dịch Hoan ra, không ai dám động thủ như thế.

Kết quả lại nhìn thấy Lan Dịch Trăn khoanh tay đứng dưới một cây tùng.

"Là, là Thái tử...."

Đám hài tử này chơi chơi, quên cả đánh nhau, vốn đang hưng phấn, đột nhiên thấy Thái tử thì lập tức hoảng sợ, không dám nói gì, vội vàng hành lễ.

Bát Hoàng tử sờ sờ đầu, có chút ngốc, cảm thấy Lan Dịch Trăn hẳn là đánh mình, lại cảm thấy Lan Dịch Trăn không có khả năng làm ra việc này, suy nghĩ nửa ngày, tuy rằng không phục, nhưng không dám lỗ mãn, nói:"Tham kiến Thái tử Điện hạ!"

Đám hài tử nơm nớp lo sợ, liền thấy Lan Dịch Hoan cao hứng, nhào đến cọ cọ một thân tuyết vào Lan Dịch Trăn.

Hắn thật sự thích bổ nhào vào Lan Dịch Trăn, ban đầu là ôm tâm thái đùa dai, muốn đâm ngã Lan Dịch Trăn, kết quả dùng lực mạnh bao nhiêu, Lan Dịch Trăn đều vững vàng tiếp được hắn, hoảng cũng không hoảng, Lan Dịch Hoan liền nổi lên vài phần khiêu chiến.

Hắn muốn nhìn xem hắn lớn tới mức nào, Lan Dịch Trăn mới không tiếp được hắn.

"Nhị ca!"

Lan Dịch Hoan làm trò cáo trạng:"Bát đệ khi dễ ta, ta cũng không dám ném trả, chỉ có thể trốn sau núi giả."

Lan Dịch Hoan cố ý chọc giận Bát Hoàng tử, Lan Dịch Trăn còn phối hợp theo, gật gật đầu nói:"Ừm, xem ra phải phạt chép kinh, tính tình quá nóng nảy."

Bát Hoàng tử không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến mức này, tức điên:"Ngươi nói hưu nói vượn! Rõ ràng ngươi có ném ta vài cái! Ngươi đảo trắng thay đen, ngươi hãm hại người tốt!"

Bát Hoàng tử tiến đến muốn liều mạng với Lan Dịch Hoan, nhưng Lan Dịch Hoan lại trốn sau Thái tử làm mặt quỷ, Bát Hoàng tử không dám lỗ mãn, liền không có cách nào.

Này vẫn là lần đầu Lan Dịch Hoan cùng người khác đánh nhau có người che chở, tuy rằng người này tuổi vẫn không lớn lắm, nhưng hắn vẫn vui sướng cảm nhận được loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

Thái tử thiên vị rõ ràng, không ai còn dám hoài nghi hắn bị Hoàng hậu và Thái tử ghét bỏ, "Bát gia đảng" ủ rũ cụp đuôi, không đứa nào dám hé răng.

Đang nói chuyện, hai nữ tử đứng cách đó không xa cũng đi tới, thì ra là Đại Công chúa cùng thị nữ của nàng.

Đại Công chúa là thân tỷ tỷ của Bát Hoàng tử, nhỏ hơn Thái tử năm tuổi, nhưng so với tính cách chó hoang của đệ đệ, nàng ôn nhu hơn nhiều.

Bởi vì trước kia bất hoà với Lão Bát, Lan Dịch Hoan cùng vị tỷ tỷ này không thân cận, nhưng cũng không chán ghét đối phương.

Hắn chỉ biết mệnh của Đại Công chúa không tốt lắm, sau khi thành thân với Phò mã thì hôn nhân không hoà hợp, cuối cùng một phen đốt phủ Công chúa tự sát.

Lúc này Đại Công chúa hành lễ với Thái tử, lại giải thích:"Vừa rồi mẫu phi muốn gọi Bát đệ về ăn cơm, thần muội liền đi tìm hắn, không nghĩ tới hắn ở đây chơi ném tuyết với Thất đệ...."

Lan Dịch Trăn đối với các đệ muội khác đều bình đẳng, biểu tình nhàn nhạt, không thể nói là thân cận, nhưng cũng không nghiêm khắc, hơi gật gật đầu:"Không sao, vậy các ngươi trở về đi."

Y nói xong, lại lôi Lan Dịch Hoan sau mình ra, nói:"Chúng ta cũng nên vào dùng bữa, ta ở phía trước chờ ngươi."

Ý của Lan Dịch Trăn chính là để Lan Dịch Hoan tạm biệt các bạn nhỏ trước, y vừa đi, bầu không khí quả nhiên thả lỏng, Bát Hoàng tử chạy tới trợn mắt với Lan Dịch Hoan.

Đại Công chúa liền che mắt Bát Hoàng tử lại.

Bát Hoàng tử:"Tỷ!"

Đại Công chúa nhỏ giọng giải thích với Lan Dịch Hoan:"Thất đệ, ngươi đừng cùng Bát đệ so đo, thật ta hắn cũng không có ý xấu gì. Từ sau chuyện của Quốc sư, hắn vẫn luôn lo lắng cho ngươi, còn ở trong cung hỏi mẫu phi tình huống của ngươi, hung hăng nói muốn Phụ hoàng xử trí Quốc sư. Chỉ là khi thấy ngươi, hắn liền ngượng ngùng, tính tình của hắn là như vậy....."

Nàng không nhanh không chậm mà nói, Bát Hoàng tử vội vàng tránh khỏi tay nàng, trịnh trọng nói:"Không có, không có, tuyệt đối không có việc này, tỷ, ngươi đừng nói nữa!"

Lời của đệ đệ, Đại Công chúa mắt điếc tai ngơ:"Ngươi không phải còn có lễ vật cho Thất đệ sao? Không lấy ra?"

Bát Hoàng tử tóc cũng muốn dựng hết lên, nghĩ đến nhóm thư đồng còn đang đứng bên cạnh, tuyệt đối không thể mất mặt trước đám tiểu đệ:"Căn bản không có lễ vật——"

Đại Công chúa giải nghĩa thay:"Thì ra không có đưa đến."

Nàng trực tiếp kéo vạt áo Bát Hoàng tử, thông dong lấy ra một túi tiền nặng trịch, đưa cho Lan Dịch Hoan:"Thất đệ, đây là lễ vật năm mới Bát đệ cho ngươi, hắn ngượng ngùng, ngươi nhận đi."

Lan Dịch Hoan từ đầu còn nghĩ Đại Công chúa chỉ đang nói vậy thôi, không nghĩ tới là thật, ngạc nhiên trừng mắt, nhận lấy.

Bát Hoàng tử bị các ca ca tỷ tỷ không có nhân tính làm tức chết rồi, mặt nóng lên, xấu hổ và giận dữ không thôi, muốn cướp túi tiền về.

Nhưng lúc này, có thanh âm nói bên tai Bát Hoàng tử:"Gia không đi, gia muốn đợi ở chỗ này!"

Thanh âm này gần trong gang tấc, doạ Bát Hoàng tử nhảy dựng, theo bản năng nói:"Cái gì?"

Bát Hoàng tử cảm thấy giọng nói kia rất giống mình, nhưng lại là giọng của người trưởng thành, vậy khẳng định không phải mình.

Không có ai để ý tới câu nghi vấn của Bát Hoàng tử, ngay sau đó, một giọng khác nói:"Ngài đây là kháng chỉ!"

Bát Hoàng tử mờ mịt nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện cảnh tượng thay đổi, còn mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, ngồi trên ghế, uống một chén rượu, có một thị vệ đang quỳ gối trước mặt.

Vừa rồi câu "Ngài đây là kháng chỉ" là do thị vệ này nói, thị vệ tiếp tục mở lời:"Đây là ý chỉ Bệ hạ viết riêng, nói ngài tức tốc hồi kinh, không được trì hoãn, ngài ở dịch quán này không chịu đi, chính là vi phạm ý của Bệ hạ."

Bát Hoàng tử ngửa đầu "Ha" một tiếng, nói:"Ngươi là nô tài, lại lấy hắn áp chế ta, vi phạm thì thế nào? Cùng lắm thì chết, ta chờ hắn tự mình hạ đạo chỉ này!"

Bát Hoàng tử tự rót cho mình một chén rượu, bưng ly lên, cười nhạo nói:"Nói biếm liền biếm hơn ngàn dặm, nói về lại không thể trì hoãn, hắn cho ta là cái gì? Nói cút là cút, nói về là về, coi ta là cẩu sao?"

Dứt lời, Bát Hoàng tử liền uống rượu, thấy thị vệ kia đột nhiên nâng mắt, mặt đầy bi thương.

Bát Hoàng tử ngẩn ra, nói:"Làm sao?"

Thị vệ thấp giọng nói:"Điện hạ, nếu ngài chậm một chút, cũng sẽ không còn ai quan tâm ngài thế nào, bởi vì đêm qua, Bệ hạ đã băng hà."

Tay Bát Hoàng tử run lên, đổ mất chén rượu, hồn nhiên bất giác, chờ một lát, bỗng nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, vặn cổ áo thị vệ, lạnh giọng quát:"Ngươi nói cái gì?"

Thị vệ nhìn vào hắn Bát Hoàng tử, chậm rãi nói:"Bệ hạ tự biết mình bệnh nặng khó chữa, lúc này mới hạ chỉ triệu ngài về kinh, chỉ không ngờ, tình huống chuyển biến xấu nhanh như vậy. Bệ hạ chỉ muốn gặp ngài lần cuối...."

"Ngươi nói hưu nói vượn!"

Bát Hoàng tử lạnh giọng trách mắng:"Hắn ngang tuổi ta, thế nào mà bệnh nặng khó chữa? Ngươi, ngươi dám nguyền rủa Hoàng thượng, ta giết ngươi!"

Hắn là huynh trưởng của ta, địch nhân, đối thủ, Hoàng thượng, ta từ nhỏ vẫn luôn đấu cùng hắn, đấu nhiều năm như vậy, đã trở thành một phần trong cuộc đời ta, ta chưa chết, hắn thế nào lại chết?

——Ta, tuyệt đối không tin!

Ảo giác, chớp nhoáng biến mất.

Bát Hoàng tử lập tức bừng tỉnh, lắc lắc đầu, trong nháy mắt, trước mặt lại là hiện thực tuyết bay đầy trời.

Bát Hoàng tử không hiểu những điều mình vừa thấy là gì, gì mà Hoàng thượng, gì mà băng hà, chẳng lẽ là mơ về chuyện của người khác?

Vì sao, trong lòng lại bi thương thế này?

Trĩ hoãn một lát, Bát Hoàng tử không có đem túi tiền trong tay Lan Dịch Hoan cướp về, Lan Dịch Hoan đã mở ra nhìn, phát hiện bên trong tràn đầy kim ngân ngọc khí, ngạc nhiên mở to mắt.

Bát Hoàng tử không có tâm tình tiếp tục khẩu thị tâm phi, rầm rì nói:"Vốn dĩ thấy ngươi đáng ghét như vậy, khẳng định mỗi ngày ở Đông Cung đều bị đánh, muốn cho ngươi tiền để chạy trốn, mà hiện tại thấy ngươi sống khá tốt, ta mới không muốn cho.... Ai! Đại tỷ, ngươi lại động thủ!"

Đại Công chúa nhéo sau cổ Bát Hoàng tử:"Tốt, đồ cũng đã đưa, chúng ta về ăn cơm."

Nàng nói xong định đi, nhưng nhìn nhìn Lan Dịch Hoan, thấy hắn dùng đôi mắt to tròn mà nhìn mình, khuôn mặt gần đây có chút thịt, hiện ra vài phần trẻ con, cả người được bọc trong quần áo thành một quả bóng xù xù.

Nàng cảm thấy vị đệ đệ thường ngày ít tiếp xúc này rất đáng yêu, mắt nhìn về bóng dáng Thái tử, do dự một chút, vẫn nhịn không được sờ sờ đầu Lan Dịch Hoan, ôn nhu nói:"Ngươi lúc nãy chịu uỷ khuất rồi, trở về tỷ tỷ sẽ cho người hầm canh mang đến cho ngươi, chúc ngươi năm mới như ý cát tường."

Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói:"Cảm ơn.... Đại tỷ."

Tỷ đệ bọn họ đi rồi, các thư đồng cũng nên đi, Lan Dịch Hoan tạm biệt mấy bằng hữu của mình.

Vừa nói xong muốn xoay người, bỗng nhiên thấy thư đồng cao tráng bên cạnh Bát Hoàng tử chạy tới.

Dương Lặc ho khan một tiếng:"Thất Điện hạ!"

Lan Dịch Hoan:"....."

Chỉ thấy đối phương cũng lấy ra một túi tiền, nói:"Cái này là do mấy người chúng ta tích góp, ngay từ đầu còn cho rằng ngươi ở chỗ Thái tử sống không tốt! Bởi vì Bát Điện hạ cứ ra vẻ, chúng ta thì không, bọn ta không tốt, không hợp quy củ, không.... Không có ý gì khác, ngươi cầm đi."

Lan Dịch Hoan mờ mịt ôm túi tiền:"Ai, không phải, đợi đã...."

Nói xong, người nọ cũng đã xoay người rời đi.

Phía trước ở đình hóng gió cách đó không xa, Lan Dịch Trăn đứng đó nhìn.

Y biết mình ở đó thì bọn trẻ không được tự nhiên, cho nên mới đứng chỗ này chờ Lan Dịch Hoan.

Chỉ là chờ một hồi vẫn chưa thấy hắn lại đây, quay đầu nhìn, thấy những người khác đều đi rồi, Lan Dịch Hoan ôm hai túi tiền nặng trĩu đứng đó.

Lan Dịch Trăn liền đi qua, hỏi:"Sao vậy?"

"Nhị ca..."

Trên mặt Lan Dịch Hoan mang biểu tình ngạc nhiên, đem đồ trong tay cho y xem:"Cái này là Lan Dịch Hồng cho ta, cái này là Dương Lặc cho ta."

Lan Dịch Trăn nói:"Bọn họ đưa ngươi lễ vật mừng năm mới, vậy ngươi cứ cầm đi. Không có việc gì, sau khi trở về chúng ta chọn chút quà đáp lễ đưa qua."

Lan Dịch Hoan nói:"Chỉ là, kỳ quái a, bọn họ rõ ràng đều chán ghét ta, thế nhưng lại tặng cho ta thứ này, vì sao?"

Hắn há nửa miệng, bộ dáng ngốc nghếch vô cùng, làm Lan Dịch Trăn tức cười, cười xong lại cảm thấy có chút ê ẩm trong lòng.

Y sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói:"Bởi vì mọi người đều rất thích ngươi."

Lan Dịch Hoan lắc đầu, thầm nghĩ, ngươi cái gì cũng không hiểu, chuyện này không có khả năng a.

Hắn vẫn tự hỏi vấn đề này, đi theo Lan Dịch Trăn về chỗ Hoàng hậu dùng cơm.

Vừa vào cửa, tuy trong đầu Lan Dịch Hoan vẫn mải suy nghĩ, cũng không nhịn được "Oa" một tiếng, phát hiện trong khoảng thời gian hắn ra ngoài chơi, toàn bộ Khôn Hoà Cung đã giăng đèn kết hoa, hoàn toàn đổi mới, có không khí năm mới hơn.

Những năm trước, nơi này của Hoàng hậu chưa từng có náo nhiệt.

Trời dần tối, Lan Dịch Trăn mới mang Lan Dịch Hoan cáo từ.

Thích Hoàng hậu nói:"Cũng đã một ngày rồi, nên trở về đi. Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, muốn lớn nhanh khoẻ mạnh, nếu lúc đón giao thừa buồn ngủ không chịu được, thì cứ ngủ đi, không cần quan trọng những quy củ kia."

Ở cửa đại điện được thái giám treo một loạt đèn hình con thỏ, ánh sáng bên trong chiếu qua giấy màu đỏ, chiếu lên khuôn mặt tiêu lãnh của Lan Dịch Trăn cũng thêm phần ấm áp.

Y nói:"Nhi thần đã biết."

Thích Hoàng hậu gật gật đầu.

Lan Dịch Hoan nói:"Mẫu hậu cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút!"

Thích Hoàng hậu sờ đầu hắn, nói:"Tiểu gia hoả, đi đi."

Hệ thống [Tích] một tiếng, một lát sau, đột nhiên tuyên bố:

[Thống kê nhân số xong! Đã gom đủ chân thành quan tâm của mười người! Có đổi một phần "Tâm tình luyến ái" cho Thái tử hay không?]

Lan Dịch Hoan nhẩn ra, hỏi:"Mười người, đã đủ rồi sao?"

Hắn đang định trở về sẽ tìm Hoàng công công, tìm mấy thị vệ có quan hệ tốt với mình, các thái giám cùng cung nữ, thử xem có thể tích góp chút gì không, không nghĩ đột nhiên hoàn thành rồi.

"Gồm những ai thế?"

Hệ thống liệt kê ra cho Lan Dịch Hoan xem, không tính Thái tử, gồm Thích Hoàng hậu, mấy thư đồng của hắn, Đại Công chúa, thế nhưng tại sao vẫn tính Bát Hoàng tử cùng mấy tuỳ tùng đi theo?

Lan Dịch Hoan:".... Có sai không vậy?"

[Kiểm tra đo lường, chỉ cần độ quan tâm trên 70% đều sẽ tính.]

Lúc này, Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng tin, không nhịn được cảm thán:"Thật thần kỳ! Nơi này có nhiều người ở đời trước đặc biệt chán ghét ta, không có việc gì liền cùng ta đối nghịch, chúng ta coi nhau là kẻ địch, không nghĩ tới đời này sẽ quan tâm ta."

Hệ thống yên lặng kiểm tra đo lường cảnh tượng đời trước một chút, vừa lúc thấy một màn Bát Hoàng tử lật bàn, phát giận với Lan Dịch Hoan:"Ngươi thật ra không để ý ta chút nào chứ gì! Chẳng lẽ ta không xứng làm đối thủ của ngươi sao? Ngươi chờ đi, ngày nào đó ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!"

Hệ thống có chút nghi hoặc:[.... Đây là cảm xúc chán ghét sao?]

Lan Dịch Hoan nói:"Đương nhiên, không làm gì liền tìm đến đánh nhau phân cao thấp, không phải chán ghét mới làm vậy sao? Ai, hệ thống như ngươi làm sao hiểu được, cảm tình của nhân loại phức tạp hơn nhiều."

Hệ thống:[.... Thì ra là thế.]

Lan Dịch Hoan nói:"Mặc kệ những thứ đó đi."

Tâm tình của hắn rất tốt, cũng có chút hưng phấn:"Đổi lấy khen thưởng đi, coi như là lễ vật của ta cho Nhị ca."

"Tiểu Thất."

Lan Dịch Trăn bỗng nhiên lắc lắc hắn:"Đến rồi."

Vừa rồi ra khỏi cung Hoàng hậu, bởi vì Lan Dịch Hoan luôn vội vàng nói chuyện với hệ thống, Lan Dịch Trăn cho rằng hắn mệt, liền dắt hắn về.

Kết quả vừa tới Đông Cung, buông tiểu hài tử ra liền thấy hai mắt Lan Dịch Hoan lấp lánh mà nhìn mình, trong bóng tối giống như toả sáng lên.

Lan Dịch Trăn không biết vì sao hắn hưng phấn, còn mang cảm giác lạnh sống lưng, bởi vì trong ánh mắt Lan Dịch Hoan, mang theo chút cảm giác.... Bát quái không rõ.

"Nhị ca!"

Lan Dịch Hoan hỏi y:"Ngươi có cảm giác gì không? Có thấy trong lòng ngọt ngào không, toàn người nóng lên không?"

Lan Dịch Trăn:"....."

Y dùng tay sờ sờ trán Lan Dịch Hoan, xác định hắn không sốt.

Lan Dịch Hoan quả thật có chút tò mò tình yêu của Lan Dịch Trăn sẽ dành cho ai, rốt cuộc đời trước có rất nhiều suy đoán bàn luận về việc Tư Vương không thành gia, đáng tiếc, Lan Dịch Trăn không có phản ứng gì, khen thưởng này hình như không có hiệu lực ngay.

Lan Dịch Trăn thấy hắn không có sốt, ôm tay hỏi hắn:"Ngươi có ý gì?"

Lan Dịch Hoan nói:"À.... Không có gì, hôm nay lần đầu chúng ta ăn Tết, xem ngươi có vui hay không thôi."

Lan Dịch Trăn nhìn mặt hắn:"Hừ, đừng nghĩ ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chính là muốn ta đi Khôn Hoà Cung."

Lan Dịch Hoan đang vì hoàn thành được nhiệm vụ kia mà cao hứng, lúc này lòng tràn ngập bao dung từ ái, hào phóng không so đo với Lan Dịch Trăn.

Hắn nói:"Đúng vậy. Bởi vì bất hoà với mẹ ruột rất khó chịu. Nhị ca, ta hy vọng ngươi có thể vui vẻ, về sau cũng thật hạnh phúc."

Về sau ta rời cung, ngươi cũng phải giống như hiện giờ, phải luôn vui cười.

Lan Dịch Trăn ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu cười, thấp giọng nói:"Đứa nhỏ ngốc nhà ngươi."

Cũng không biết vì sao, trong ánh mắt của y có chút chua xót nhàn nhạt.

Đúng là tiểu ngốc nghếch.

Lan Dịch Hoan nhìn Lan Dịch Trăn cười, cũng cười theo.

Đời trước lục đục, trải qua nhiều sát phạt tính kế, hiện giờ, hắn lại thích loại thư thái này hơn.

Hắn nghĩ, khả năng đời trước cùng đời này khác biệt như vậy, là bởi vì hắn thu nhỏ lại, hơn nữa cũng không có nhiều dã tâm như trước, cho nên mới có loại tâm thái hoà bình chung sống với mọi người.

Hắn thấy như vậy thật tốt, tuy rằng vẫn muốn rời Hoàng cung, nhưng xem như cũng thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn đi.

Có thể lưu lại chút ký ức đẹp, có dũng khí chờ mong mà nghênh đón tương lai phía trước, kiếp này thế là đủ rồi.

Bởi vì Lan Dịch Hoan quá mức phấn khởi, Lan Dịch Trăn lại bồi hắn đắp mấy người tuyết, loại cảm giác vui sướng này kéo dài đến khi hắn về phòng, đột nhiên nghĩ tới, hắn muốn đem loại tâm tình này chia cho người khác.

Hắn không quên người kia.

——Tuy rằng đã thành công hồi cung, nhưng vẫn như cũ không có nơi nương tựa, tiểu đáng thương Tam Hoàng tử.

Lan Dịch Hoan đi tìm Tam Hoàng tử.

Lúc này cũng không còn sớm, Tam Hoàng tử cũng đã nằm.

Lần trước mạo hiểm một phen, thời điểm Kính Văn phát điên xông lên che chở trước mặt Hoàng thượng, lọt vào mắt Phụ hoàng, tranh thủ được không ít chỗ tốt.

Hiện tại, Tam Hoàng tử như các Hoàng tử bình thường, có được tẩm điện cùng bổng lộc hằng tháng, tuy vẫn chịu trễ nải cùng vắng vẻ, cũng không có sự trợ cấp của mẫu phi như các Hoàng tử khác, nhưng so sánh với chùa Hộ Quốc thì đã tốt lắm rồi.

Trước đó Tam Hoàng tử còn không dám nghĩ, mình sẽ thoát được nơi đó.

Nhớ tới lúc Lan Dịch Hoan chạy về cứu mình, Tam Hoàng tử không nhịn được nghĩ, tiểu tử kia cũng biết giữ lời.

Nhưng tuy rằng như thế, trong lòng Tam Hoàng tử vẫn sẽ chán ghét Hoàng thất, không trừ bỏ Lan Dịch Hoan.

Nghĩ đến những năm nay sống thế nào, Tam Hoàng tử cười lạnh một tiếng, nằm trở mình, nghe từng trận pháo nổ bên ngoài, còn mơ hồ nghe thấy tiến cười đùa của cung nhân.

Những người này trước mặt các chủ tử khác không dám làm càn, nhưng sang đây lại không kiêng kị thứ gì.

Tam Hoàng tử cũng không thèm để ý, giãn gân cốt một chút, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

So sánh với các Hoàng tử khác, mấy năm nay Tam Hoàng tử tụt lại khá nhiều, hiện giờ mỗi ngày đều như chết đói mà đọc sách luyện võ, động lực cố gắng đều đến từ sự tin tưởng vào tương lai sau này mình sẽ nổi bật, đạp tất cả những người đó dưới chân.

Những thứ khác không cần phải để bụng đến.

Cơn buồn ngủ kéo đến, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách, Tam Hoàng tử nhắm mắt lại.

Đang mông lung, cửa phòng đột nhiên bị gõ vài cái, ngay sau đó nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Tam Hoàng giật mình tỉnh táo, nhìn về phía cửa.

Một bóng dáng nho nhỏ lạch cạch lạch cạch chạy vào, chính là Lan Dịch Hoan.

Hắn lớn tiếng nói:"Tam ca, năm mới vui vẻ!"