Thẩm Nhược Giai nằm một lát thì chìm vào giấc ngủ, Lục Tử Mặc không thấy cô càm ràm gì nữa liền đứng dậy xem thì thấy cô đã ngủ.
Anh kéo chăn lên đắp cho cô rồi cười nhạt nói " đúng là mèo hoang bướng bỉnh", anh đến gần rồi vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô.
Lục Tử Mặc cười thầm rồi đến xem chân cô thế nào, nhìn thấy chân Thẩm Nhược Giai vẫn chưa khỏi nên anh dùng đến một chút sức mạnh để giảm đau cho cô.
Sau khi giúp Thẩm Nhược Giai xong thì Lục Tử Mặc đi đến ghế ngồi, anh không đi đâu vì sợ cô lại tự ý bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài lúc này cũng đã là buổi chiều, Thẩm Nhược Giai thức dậy, cô quay sang thì đụng trúng Lục Tử Mặc.
Cô ngồi bật dậy nhìn anh nói " Canh mình cả buổi thật hả trời "
Lục Tử Mặc nghe được nên đã trả lời cô " ừ tôi ở đay trông cô đấy thì sao??"
Thẩm Nhược Giai nhìn xuống thì thấy anh đang ngóc đầu lên nhìn cô, có chút giật mình nên Thẩm Nhược Giai lấy tay đẩy mặt anh ra.
Lục Tử Mặc ngồi dậy hỏi " cô lại dở trò gì nữa đây?"
Thẩm Nhược Giai lấy gối đánh dô mình Lục Tử Mặc rồi mắng " tôi chưa đánh anh chết là may rồi còn ở đó dở trò gì hả "
Lục Tử Mặc cười nhạt, anh đưa tay bắt lấy chiếc gối mà cô đang đánh mình kéo lại.
Bị kéo bất ngờ nên Thẩm Nhược Giai không kịp buông gối ra mà bị kéo theo. Lục Tử Mặc kéo hơi quá trớn nên suýt nữa cả hai đã hôn nhau.
Thẩm Nhược Giai kịp lấy tay che miệng rồi bật ra, cô cáu gắt quát " anh làm cái gì vậy hả, anh ra khỏi đây cho tôi "
Lục Tử Mặc bỏ gối lên giường rồi đứng lên bỏ ra ngoài, Thẩm Nhược Giai bực mình bước ra khỏi giường.
Cảm thấy chân mình đỡ đau nên cô cũng đi qua phòng của dì.
Cô đến cửa sổ đứng nhìn xuống thì thấy Lục Tử Mặc đang nói chuyện với ai đó. Cô không quan tâm nên đã quay dô.
Lục Tử Mặc lên phòng không thấy cô đâu nên qua phòng của dì vì biết cô sẽ qua đó nữa.
Thấy cô đang ngồi bên bàn bấm điện thoại nên anh cất tiếng hỏi. " về nhà tắm rồi lấy đồ ăn vào đây không tôi đưa về "
Thẩm Nhược Giai nghe thấy nhưng cố tình không trả lời, Lục Tử Mặc đi đến lấy điện thoại của cô rồi hỏi lại câu vừa rồi.
Thẩm Nhược Giai bực mình trả lời không cần rồi giật lấy điện đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc thấy vậy cũng đi theo, khi đuổi kịp cô thì Lục Tử Mặc nắm tay kéo cô lại.
" Cô còn giận sao, được rồi tôi xin lỗi "
Thẩm Nhược Giai bất ngờ vì cô không ngờ một người khó tính như anh lại đi xin lỗi một người khó ở như cô.
" sao?? anh mà cũng...??"
" nếu cô còn thấy khó chịu thì để tôi đưa cô về thay đồ rồi đưa cô đi đến khu vui chơi để thoải mái hơn được không?? "
" sao cơ, hôm nay anh sao thế có phải là anh không đấy "
" bình thường tôi vẫn làm mấy chuyện nhỏ này cho cô thôi có gì đâu mà lạ "
" không phải, ý tôi là sắc mặt với thái độ của anh cơ "
" tôi vẫn vậy, thôi nhanh nào không trời tối bây giờ "
" huh?"
Lục Tử Mặc đi đến xe mở cửa cho cô, Thẩm Nhược Giai định sẽ không đi nhưng thấy anh như thế cô cũng đành chịu.
Để cô lên xe xong anh đóng cửa rồi cũng đi đến ghế lái, Thẩm Nhược Giai nhìn anh, bầu không khí lúc này có hơi ngột ngạt.
Trong xe cả hai điều im lặng, Thẩm Nhược Giai có chút e dè nên lấy điện thoại ra xem đỡ.
Cô lướt web thì thấy một bài đăng về chuyện trưa nay, cũng tò mò nên Thẩm Nhược Giai đã vào xem.
Đến đoạn phóng viên hỏi Mạc Mạc đã như thế nào trong tình huống như vậy thì Mạc Mạc vẫn trả lời rất bình thường.
Đến đoạn sau của video thì camera quay đến nhà kho đã lướt ngang Mạc Mạc, Thẩm Nhược Giai xem kĩ thì thấy Mạc Mạc có gì đó rất lạ.
Thẩm Nhược Giai khó hiểu thì Lục Tử Mặc bên cạnh lên tiếng. " cô xem gì mà cau mày khó hiểu dữ vậy??"
" à là video quay về chuyện mà tôi bị một thứ quái dị gì đó bắt ý "
" rồi sao nữa??"
" Mạc Mạc được phóng viên phỏng vấn, ban đầu còn trong rất sợ hãi mà lúc sau camera lướt ngang lại thấy cô ta cười trong rất dị...lẽ nào"
" Cô cần cẩn thận với tất cả những người xung quanh cô vì cô sẽ không biết đâu là ác ma đội lốt người đâu "
" anh nói vậy là sao??"
" Lũ phản đó đang muốn chiếm thế giới của loài người nên giả dạng để hại con người ở đây"
" sao anh không nói sớm hơn chứ "
" cái tên lúc sáng bắt cô là một trong những tên phản đó "
" là con người với nhau còn chưa phân biệt được ai tốt ai xấu thì bây giờ lại phải phân biệt ai là người ai là quỷ nữa sao trời "
" cẩn thận vẫn là trên hết, con người các cô khó có thể làm gì được chúng "
Thẩm Nhược Giai cười khẩy rồi lẩm bẩm " xem thường tôi quá rồi "
" này cô có nghe tôi nói không đó "
" nghe rồi "
" ừm "
Đến trước cổng nhà, Thẩm Nhược Giai bước xuống xe rồi đi vào trong, Lục Tử Mặc thì đi phía sau cô.
Khi vừa mở cửa vào nhà thì Thẩm Nhược Giai hốt hoảng, người giúp việc nhà cô đang nằm cứng đơ trên sàn nhà trên ngực thì bị một con dao ghim vào.
Cô giả vờ hốt hoảng lùi lại, Lục Tử Mặc đi tới xem, dường như anh và cô đã biết có ai đó trong nhà.
Lục Tử Mặc nhìn sang tủ đồ bên kia, cánh cửa tủ đột nhiên tự mở, một con rắn to xông tới.
Lục Tử Mặc nhanh chân né sang một bên, anh lấy ra hai con dao phi thẳng vào con rắn.
Thẩm Nhược Giai cũng không đứng yên, cô gián tiếp lấy ra một viên thuốc có độc rồi ném vào miệng con rắn.
Vừa bị dao đâm vừa trúng độc nên con rắn đã bỏ mạng và biến mất, người giúp việc bên cạnh đột ngột bật dậy cầm dao lao đến chỗ Lục Tử Mặc.
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy thì liền lấy con dao mà Mạc Mạc đưa phi thẳng vào đầu người giúp việc kia.
Lục Tử Mặc quay lại thì ả giúp việc đã gục trên sàn. Anh quay sang nhìn cô, Thẩm Nhược Giai đi đến cái xác ngồi xuống kiểm tra.
Khi chắc chắn là ả ta đã chết thì cô đứng dậy nói " nợ tôi một mạng "
Lục Tử Mặc nhìn cái xác rồi nói " bọn này cũng có gan mò đến tận đây còn định giết cả tôi nữa, cảm ơn cô "
" lại rắc rối, hết này đến kia "
" meowww "
" Linh miêu à, em không sao chứ "
" meoww "
" em không sao là được rồi "
" Cô vào trong thay đồ đi "
" ừm, anh cũng lên thay đồ đi"
" ừm, tôi biết rồi "
" meoww"
...----------------...