Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 20: Chuyện quái gì đây?




Lục Tử Mặc đứng dậy mang hộp cơm ra ngoài bỏ, đi đến hành lang anh vô tình thấy Thẩm Nhược Giai đang cười nói với một tên nào đó.

Bất chợt cảm giác khó chịu tức tối lại nảy sinh, Lục Tử Mặc nắm chặt tay nghiến răng bỏ đi chỗ khác. Anh lủi thủi ra công viên gần đó ngồi.

Lục Tử Mặc chăm điếu thuốc, từng hơi từng làn khói, Lục Tử Mặc cố gắng lấy lại bình tĩnh anh chẳng biết bản thân đã bị gì.

Thẩm Nhược Giai quay lại phòng nhưng không thấy anh đâu, cô nghĩ anh đi mua gì đó nên cũng không mấy quan tâm.

Thẩm Nhược Giai ra ngoài đi đến cửa hàng tiện lợi để làm ca trưa sẵn phụ giúp Mạc Mạc một chút.

" Hello Mạc Mạc "

" ôi cô bạn của tôi, cô mới nghỉ hai hôm mà chỗ này buồn đến lạ luôn ý "

" tôi vào làm ca trưa đến gần tối tôi vào viện cùng dì rồi "

" ngày mai ca chiều không làm tôi sẽ qua thăm dì ấy "

" cảm ơn nha "

" có gì đâu mà "

Thẩm Nhược Giai lấy tạp dề mang vào rồi đi ra sao bê đồ vào kho, sẵn thấy một vài kệ sắp hết đồ nên cô vào lấy thêm.

Vào nhà kho thì bất chợt đèn bị hỏng làm cả kho điều ngập trong tối, Thẩm Nhược Giai bỏ đồ xuống lấy điện thoại ra mở đèn pin.

Cô bê nốt vào kho rồi đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thì Thẩm Nhược Giai cảm thấy có ai đó đang nhìn cô, Thẩm Nhược Giai quay lưng lại thì không thấy ai.

Cô gãy đầu rồi quay đi thì bị thứ gì đó kéo lại Thẩm Nhược Giai giật mình la lên.

Mạc Mạc nghe thấy liền chạy vào xem, cô giật mình hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt mình

Một người đàn ông to cao với nữa thân dưới là rết đang bóp cổ Thẩm Nhược Giai.

Mạc Mạc sợ đến ngất xỉu tại chỗ, Thẩm Nhược Giai khó chịu vùng vẫy.

Lúc này một giọng cười bắt đầu vang khắp xung quanh, Thẩm Nhược Giai vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng bất thành.

Cái thứ quái dị đang giữ lấy cô bắt đầu lên tiếng nói.

" Mồi ngon à ngoan nào, con mồi xinh đẹp thế này ăn lại phí quá"

Thẩm Nhược Giai vẫn cố gắng kháng cự để thoát ra, cái tên quái dị ấy kéo cô lên đưa mặt gần mặt cô nói.

" Cô gái xinh đẹp như này phải làm vợ ta mới đúng "

Thẩm Nhược Giai không chịu được nữa cô định sử dụng sức mạnh thì giọng nói trầm quen thuộc cất lên.

" Thả cô ấy xuống ngay "

" tại sao phải thả chứ, con mồi ngon thế này thả đi phí lắm "



" ta nói lần cuối tha cô ấy xuống "

" không đấy thì sao "

Lục Tử Mặc lao đến như mũi tên, đấm thẳng vào mặt tên quá dị kia.

Vì quá đau nên hắn thả cô xuống rồi ôm mặt đau đớn gào thét.

Thẩm Nhược Giai bị thả từ trên xuống, một bên chân từng bị thương của cô lại đau khiến Thẩm Nhược Giai không đứng dậy được.

Cô mệt rã người như vừa bị hút đi sức mạnh vậy, không chịu được nên Thẩm Nhược Giai ngất đi.

Lục Tử Mặc đưa hai bộ vuốt dài và nhọn ra lao thẳng đến cào nát thân rết của tên kia.

Hắn gào thét rồi biến mất, Lục Tử Mặc quay trở về bình thường anh nhanh chóng đến bế cô lên.

Khuôn mặt Thẩm Nhược Giai lúc này nhợt nhạt không còn một giọt máu, cổ hằng rõ những dấu tay mà tên kia để lại.

Anh đưa cô về viện nhờ người để giúp. Thẩm Nhược Giai được các y tá truyền nước biển và cho nghỉ ngơi nên một lúc sau cô dần tỉnh lại.

Thẩm Nhược Giai giật mình bật dậy, cô nhìn xung quanh thì thấy mình đã được đưa về, khi thấy Lục Tử Mặc ngồi cạnh cô thì Thẩm Nhược Giai đã giả vờ hoảng sợ để không bị lộ.

Thẩm Nhược Giai ôm cổ Lục Tử Mặc vừa run vừa nói.

" vừa...vừa rồi nếu không có anh chắc tôi chết mất "

" được rồi có tôi ở đây rồi không sao nữa "

" tôi....tôi sợ lắm anh đã ở đâu vậy, sao...sao anh biết tôi ở đó mà đến??"

" tôi đi dạo một chút thôi định sẽ ghé để mua thêm nước uống mà chẳng thấy ai, nghe tiếng lạ nên tôi vào thấy "

" cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi "

" được rồi nghỉ ngơi đi "

Thẩm Nhược Giai buông Lục Tử Mặc ra, cô ngồi tựa lưng vào tường nhìn anh. Lục Tử Mặc trông thấy nên giả vờ nhìn sang chỗ khác rồi đứng dậy nói.

" Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua nước "

" khoan Lục...Tử ây da "

Lục Tử Mặc nhìn thấy Thẩm Nhược Giai định đứng dậy nhưng không được thì liền đi lại xem chân cô thế nào.

" bị trật nữa rồi, tôi đã bảo phải cẩn thận rồi mà "

" anh làm sao mà biết lúc nảy hắng thả tôi mạnh thế nào "

" để tôi gọi bác sĩ "

" aa ui.... xui thật chứ "

" nghỉ ngơi đi một lát bác sĩ đến "



Lục Tử Mặc bỏ đi mà không thèm nhìn Thẩm Nhược Giai có vẻ anh còn khó chịu trước việc cô cười nói với người con trai khác.

Thẩm Nhược Giai bất lực nên tựa lưng vào tường mắng.

" Thật sự cứ giả vờ nai tơ thế này chắc mình chết mất, ẻo lả quá chả phải mình tí nào, cũng tại cái tên đáng ghét đó "

Thẩm Nhược Giai quăng gối xuống đất thì trúng vào chân Lục Tử Mặc.

" Cô vừa chửi tôi phải không "

" ừ đấy đã sao "

Lục Tử Mặc nhặt gối lên rồi đem lại cho cô, anh lấy điện thoại trên bàn rồi nói.

" cô cứ chửi, miễn cô thấy thoải mái "

Lục Tử Mặc bỏ đi còn Thẩm Nhược Giai thì tức tối không thể làm gì được, bác sĩ đi vào để xem tình hình chân của cô thì bị cô đuổi ra ngoài.

Bất lực trước thái độ lì lợm của Thẩm Nhược Giai nên bác sĩ cũng đành chịu.

Chân cô đang bị đau nên khó khăn đi lại mặc dù vậy Thẩm Nhược Giai vẫn cố đứng dậy để đi.

Cô đi từng bước khó khăn để đến phòng của dì mình.

Một lát sao Lục Tử Mặc quay lại mà không thấy cô đâu nên đã vội vàng đi kiếm, vừa đi anh vừa nói.

" cái con mèo hoang này bướng bỉnh thật, chân thế này còn đi đâu không biết "

Lục Tử Mặc đi đến phòng của dì thì thấy cô đang ngồi cau mày khó chịu, miệng thì không ngừng càm ràm anh.

Lục Tử Mặc thấy cô cũng thở phào rồi đi vào nói.

" Chân cô đã đỡ chưa mà đi qua đây vậy "

" đỡ hay chưa cần anh quan trọng chắc "

" cô bướng thật "

" mặc kệ tôi chứ "

Lục Tử Mặc bất lực đi đến bế cô lên, Thẩm Nhược Giai vùng vẫy đòi xuống nhưng anh nhất quyết không thả cô xuống.

Lục Tử Mặc ẩm cô về phòng rồi nói " cô ở đây và đừng đi lung tung nữa, tôi sẽ ở đây trông cô"

Thẩm Nhược Giai tỏ thái độ coi thường Lục Tử Mặc rồi nói, " xem tôi là con nít chắc "

" ừ thì cô khác gì con nít đâu "

" anh....!??" Cô tức tối nhưng không làm được gì nên nằm phịch xuống giường quay mặt về phía cửa sổ.

...----------------...