Cả hai về phòng thay đồ áo, Thẩm Nhược Giai thay đồ xong thì đi vào bếp để lấy đồ ăn, cô kiểm tra thì thấy đồ ăn mà giúp việc nấu đã bị hỏng hết mặc dù chỉ vừa mới nấu xong.
Lục Tử Mặc đi vào nhìn thấy cô đang loay hoay thì hỏi " sao thế có gì hả??"
" đồ ăn còn nóng hổi mà lại bị hỏng hết rồi, lạ thật "
Lục Tử Mặc đi đến xem rồi quay sang nói với Thẩm Nhược Giai " đây không phải đồ ăn đâu chúng nó dùng phép để ngụy trang thôi "
" ý anh là...??"
" Cô xem nè "
Lục Tử Mặc lấy một cái nắp đậy lên chiếc nồi đang chứa đồ ăn hỏng rồi mở ra, Thẩm Nhược Giai suýt nữa thì nôn vì thứ trong nồi.
Cô cau mày nhăn nhó nói " là d.ò.i sao, lại còn to bằng một ngón trỏ nữa....eww..!! "
Lục Tử Mặc đóng nắp nồi lại rồi dùng phép biến mất hết mấy chiếc nồi chứa đồ ăn hỏng đi rồi nói.
" Ra ngoài mua ăn tạm vậy chứ như này thì chịu rồi "
" anh tránh sang một bên đi, để tôi nấu chứ nếu cứ ăn đồ ngoài sẽ chẳng tốt đâu "
Thẩm Nhược Giai đẩy Lục Tử Mặc sang một bên rồi mở tủ lấy tạp dề ra đeo vào, cô đi đến tủ lạnh xem còn gì để nấu không thì thật may là nhà cô lúc nào cũng trữ đồ sẵn.
Lục Tử Mặc đứng sang một bên xem Thẩm Nhược Giai trổ tài nấu nướng, ban đầu có vẻ anh còn hơi xem thường cô.
Lục Tử Mặc cứ nghĩ là một cô gái giàu có danh giá thì chẳng phải làm gì nên nếu vào bếp thì sẽ là thảm họa nhưng không phải ai cũng như anh nghĩ.
Thẩm Nhược Giai đã làm cho Lục Tử Mặc sáng mắt và bỏ cái suy nghĩ cứ giàu có sẽ chẳng làm được gì.
Anh trố mắt trước tài nấu nướng điêu luyện của Thẩm Nhược Giai, mùi thơm từ đồ ăn bay ra khắp nơi.
Một lát sau thì đồ ăn cũng đã được làm xong, Thẩm Nhược Giai mang đồ ăn ra bàn để bỏ vào hộp.
Lục Tử Mặc đi đến xem cô làm, từng hộp đồ ăn được Thẩm Nhược Giai trang trí rất bắt mắt, màu sắc của đồ ăn nhìn thôi đã thèm.
Lục Tử Mặc cất tiếng khen cô " giỏi thật đấy, tôi cứ nghĩ cô sẽ chẳng làm được những việc này "
" bớt xem thường người khác lại đi nào cái đồ đáng ghét nhà anh "
" được rồi tôi sai "
" vậy làm gì đi chứ "
" làm gì?? "
Thẩm Nhược Giai quay lại nhìn anh rồi nở một nụ cười xong đưa đống nồi chảo cho Lục Tử Mặc rồi nói.
" rửa cho sạch nhá, cảm ơn "
" cô...?!!"
" sao?? không làm thì đói nhé "
" được lắm "
" có làm mới có ăn nhé...!!"
" con mèo hoang nhà cô lắm trò thật "
" quá khen "
Lục Tử Mặc mang nồi với chảo đến chỗ rửa bát, anh đeo bao tay vào rồi bắt đầu rửa.
Thẩm Nhược Giai cười nhẹ rồi lấy điện thoại ra để quay lại, Lục Tử Mặc quay nhìn thấy liền khó chịu nói.
" cô nghịch quá rồi đấy tắt ngay cho tôi "
" thì anh cứ rửa đi tôi chỉ quay vui thôi mà..haha..!!"
" cô còn cười được nữa hả?"
" ừa đấy đã làm sao..haha.."
Thẩm Nhược Giai ghẹo Lục Tử Mặc khiến anh phải bất lực không biết làm gì.
Mọi thứ xong xuôi thì cả hai nhanh chóng ra xe mang đồ ăn lên viện.
Trên xe Thẩm Nhược Giai mở điện để xem lại video mà cô quay Lục Tử Mặc vừa rồi, vừa xem cô vừa cười khiến Lục Tử Mặc phải lắc đầu.
Ba phần bất lực bảy phần như ba, Lục Tử Mặc không hiểu tại sao bản thân lại hạ mình trước một cô gái như vậy.
Vừa lái xe anh vừa suy nghĩ " aiss...!! mày bị cái quái gì vậy, sao mình lại nghe lời một con người chứ "
"này anh có đang tập trung không đấy "
Lục Tử Mặc không trả lời Thẩm Nhược Giai làm cô bực mình nói " này cái tên đáng ghét nhà anh không muốn ăn cơm chứ gì..được thôi"
" Cô nghĩ tôi cần ăn lắm sao?? "
" chứ ngoài ăn ra thì anh ăn gì uống gì để sống hả??"
" m.á.u tươi "
" cái...gì?? anh uống m.á.u hả "
" có gì quá bất ngờ sao, tôi chưa cắn cô chết là may rồi đấy "
" đừng dọa Thẩm Nhược Giai tôi, tôi chả sợ đâu "
" huh"
Thẩm Nhược Giai ngán ngẩm quay ra cửa nhìn rồi suy nghĩ " vậy cho anh chết đói cho biết "
Đến bệnh viện Thẩm Nhược Giai bỏ đồ ăn lên bàn rồi lấy phần cháo của dì ra đưa cho Lục Tử Mặc nói " cho dì ăn giúp tôi "
" tại sao, cô tự đúc đi "
" được, vậy anh nhịn đói là vừa "
Lục Tử Mặc cười nhạt rồi đi qua ghế ngồi nhìn cô, Thẩm Nhược Giai mang cháo đến đúc cho dì, vừa đúc cô vừa liếc sang anh.
Lục Tử Mặc không quan tâm mà bỏ ra ngoài để hút thuốc, Thẩm Nhược Giai cho dì ăn xong thì cô cũng đến bàn ăn phần của mình.
Lục Tử Mặc bên ngoài định sẽ mua chút gì đó bỏ bụng nhưng quên cái ví trên phòng của mình, anh ngán ngẩm chửi thề.
" M.ẹ k.i.ế.p có cái ví cũng quên được "
Một lát sau anh quay về, vào trong thì anh thấy Thẩm Nhược Giai đang trải niệm xuống đất chuẩn bị đi ngủ.
Lúc đầu cô còn trải dư để cho anh nằm nhưng hôm nay thì không, có vẻ cô còn giận anh nên như vậy.
Lục Tử Mặc cũng mặc kệ, anh nhìn xung quanh xem còn gì ăn không nhưng chẳng thấy nên đành tựa lưng vào ghế mà ngủ.
Đến khuya thì bụng cũng Lục Tử Mặc reo lên, anh khó chịu đứng dậy định bỏ ra ngoài thì nghe tiếng của Thẩm Nhược Giai nói.
" phần ăn của anh tôi để trong tủ "
Lục Tử Mặc nhìn cô rồi đi đến mở tủ xem thì đúng thật là Thẩm Nhược Giai có để phần cho anh.
Dù giận Lục Tử Mặc nhưng cô vẫn chừa phần cho anh.
Lục Tử Mặc cười thầm nói " cảm ơn " rồi qua bàn ngồi ăn.
Thẩm Nhược Giai quay mặt sang cửa sổ rồi cô mắng thầm trong lòng " may cho anh là hôm nay đã cứu tôi chứ không thì cho anh đói chết rồi "
Lục Tử Mặc ăn xong dọn dẹp rồi đi đến gần chỗ cô hỏi " nếu lỡ tốt rồi vậy có cho tôi nằm cạnh được không??"
Thẩm Nhược Giai quay lại nhìn anh nói " anh khôn quá ha, đừng có mơ " rồi đưa anh một cái gối nói thêm " sang kia mà ngủ "
Lục Tử Mặc bất lực cầm gối sang bên kia rồi nằm xuống ngủ.
Thẩm Nhược Giai quay mặt đi chỗ khác để dễ ngủ hơn.
...----------------...