Cậu cứ lùi lại cho đến khi lưng đụng vào tường.
Kỷ Diệu thở hắt ra một tiếng, nhịp tim căng thẳng đập liên hồi. Màn hình điện thoại dưới đất vẫn sáng, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, hình như đối phương có nói gì đó nhưng hai tai cậu khi đó đã ù đến mức chẳng thể nghe thấy gì. Cậu đứng đờ người ra rất lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi đến nhặt điện thoại lên.
Cậu áp điện thoại bên tai lần nữa, giọng hơi run run.
"Tống Hạo Kình... là cậu sao?"
Tiếng nước mưa bên đó vẫn rất lớn, cậu không nghe rõ hắn bật cười hay gì. Cậu tập trung hết mức, nín thở nghe đối phương trả lời.
"Vậy anh mong tôi là ai?"
Cậu siết chặt tay: "Sao cậu lại có số của tôi?"
"Diệu, tôi nhớ anh lắm...
Hắn khàn giọng nài nỉ: "Anh xuống đây gặp tôi có được không? Chỉ một chút thôi, cho tôi ôm anh một chút thôi...
Hơi thở cậu ngưng trọng lại, khó tin hỏi: "Cậu... cậu đang ở đây sao? Sao có the..."
"Diệu, xin anh chỉ lần này thôi. Tôi sẽ chỉ ôm... không, tôi chỉ cần nhìn anh một chút thôi."
Hắn liên tục lặp đi lặp lại lời cầu xin một cách thiết tha, nhưng đầu óc cậu khi đó đã đình trệ vậy. Kỷ Diệu loạng choạng đứng lên khỏi sàn nhà, cậu phải bám vào tường mới đi tới được cửa sổ, vén một góc rèm lên. Trong đêm mưa tầm tã, dáng vẻ cô đơn của người kia lẻ loi dưới ánh đèn vệ đường. Tống Hạo Kinh không che ô, cả người ướt sũng trong mưa, hắn vừa gọi điện vừa ngước nhìn lên chỗ của cậu.
Vì bóng đèn đường bị hư lên ánh sáng vô cùng yếu ớt nên Kỷ Diệu không cách nào thấy rõ gương mặt mờ mịt của hắn.
Cậu quay mặt đi, tay cầm điện thoại siết chặt lại, dứt khoát chuyển cuộc gọi đến một số máy khác.
Cả đêm Kỷ Diệu không chợp mắt được lúc nào, cậu ngồi trên sàn nhà, lưng cứng đờ tựa vào tường. Đến tận khi mặt trời đã lên cao, ngay cả rèm cửa cũng không thể ngăn nổi những tia nắng lọt vào phòng cậu mới đứng dậy, như con robot đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Mưa đã tạnh từ lâu, đèn đường cũng đã tắt, con phố bên ngoài lại tấp nập như ngày thường, chỉ có người đêm qua là không còn ở đó.
Mi mắt khẽ run, cậu vội rũ mắt xuống che đi mọi cảm xúc, điện thoại trong túi áo lần nữa reo lên. Cậu máy móc lấy ra nghe.
"Anh đã xử lý ổn chưa?"
"Rồi, cũng nhờ có cậu mà chúng tôi mới nhanh chóng tìm được Hạo Kình, lần sau nếu nó còn tìm đến chỗ cậu nữa thì hãy gọi cho tôi."
.Tôi biết rồi."
Đối phương đơn giản chỉ muốn thông báo một câu rồi tắt máy ngay. Kỷ Diệu buông rèm ra, cậu đi ra khỏi phòng sách, coi như không có chuyện tối qua xảy ra, tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Kể từ ngày hôm đó cậu không còn nhìn thấy hay nghe thấy bất kì một tin gì liên quan đến Tống Hạo Kình, giống như hắn đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Mỗi lần cậu đến chỗ Tống Yến thăm hai đứa trẻ sẽ cố tình thăm dò ít tin tức liên quan đến hắn, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.
Trong một lần, trước lúc rời khỏi đó để bay sang Canada, Kỷ Diệu có gặp người thanh niên kia, anh ta đang bồng bế đứa con của mình và Tống Yến. Không phải lần đầu họ chạm mặt, nhưng là lần đầu người đó chủ động mở miệng nói chuyện với cậu.
Anh ta ung dung ngồi trên ghế sofa, bộ dạng lười biếng nói.
"Cậu có biết, mỗi lần cậu trở về đây sẽ có chuyện gì xảy ra không?"
Kỷ Diệu khó hiểu: "Sẽ có chuyện gì được?"
"Việc cậu được thoải mái qua lại để thăm các con mình làm sao có thể qua mặt được những người trong Tống gia kia."
Đối phương nhướng mày, ẩn ý nói tiếp: "... Mỗi lần cậu đến và đi, nhà chính chưa bao giờ được yên bình, những lúc đó đêm nào Tống Yến cũng phải qua can ngăn mới không xảy ra chuyện lớn"
Kỷ Diệu sao không hiểu ý trong lời nói của đối phương. Cậu không nói gì, im lặng cắn chặt môi dưới.
"Vậy nên nếu cậu có chút ít quan tâm đến người kia thì nên hạn chế đến thôi. Còn nếu không để tâm thì cũng chẳng sao cả, vì dù sao hắn sẽ không chết được ngay."
Chuyện ngày hôm đó đối phương nói đã trở thành cái dằm sâu trong lòng cậu. Suốt nửa năm trời mỗi đêm cậu đều gặp ác mộng, không dám cả đến thăm con. Con không phải của mình cậu, chúng cũng có một người ba alpha khác, cậu không thể nhẫn tâm nổi với người ba còn lại của chúng.
Tinh thần cậu suy sụp rõ rệt, tình trạng sức khỏe luôn không ổn định, đến lúc không thể chịu đựng nổi những cơn ác mộng nữa cậu đã tìm đến bác sĩ tâm lý.
Sau khi làm một vài bài kiểm tra về tinh thần thì bác sĩ kết luận cậu bị bệnh trầm cảm ở mức nhẹ, có thể điều trị mà không cần dùng đến thuốc. Cậu biết loại bệnh này, nếu không kịp thời điều trị có thể dẫn đến mất cân bằng cảm xúc từ từ.
Kể từ đó, cậu bắt đầu tiến hành điều trị bệnh, cậu vẫn muốn bản thân tỉnh táo và bình thường như trước.
Việc cậu hạn chế gặp con không có nghĩa là cậu không gặp chúng, nhưng thay vì thường xuyên như trước thì giờ cách một khoảng thời gian dài cậu mới đi gặp chúng. Dường như người tình của Tống Yến biết rất nhiều chuyện liên quan đến Tống Hạo Kình, cậu đôi lúc muốn hỏi chuyện từ người đó nhưng trừ lần trước ra anh ta không hề muốn nói gì thêm nữa.
Chớp mắt hai thiên thần nhỏ của cậu đã được hai tuổi, Kỷ Diệu muốn về ngày hôm đấy tham gia sinh nhật chúng nhưng không được, vì chúng đã được bế về nhà chính Tống gia. Dù sao đó cũng là máu mủ của Tống Hạo Kình, những người kia dù cho ghét cậu đến mấy cũng sẽ không làm hại chúng.
Cậu cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng nhưng nhiều hơn sự sầu não. Vì việc đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ khó khăn trong việc gặp con hơn trước, Tống Yến cũng chẳng giúp gì được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hai đứa trẻ sẽ không bị hắt hủi, được sống trong điều kiện tốt thì cậu cũng an tâm phần nào.
Cuối năm ba Kỷ Diệu bắt đầu đi thực tập ở một công ty có tiếng, ban đầu cậu chỉ là chân chạy vặt nhưng dần dần thích nghi được và làm quen với môi trường ở đây nên cậu được trao cho một vài cơ hội. Có đôi lúc cậu hoàn thành dự án tốt ngoài mong đợi, có những lúc lại sai sót dẫn tới trì trệ, chậm tiến độ bàn giao, nhiều tuần cậu còn đến mức bị stress cả tháng.
Cuộc sống là những tháng ngày thăng trầm, Kỷ Diệu biết mình phải nỗ lực thêm nữa mới đạt được điều mong muốn.
Công ty nơi cậu thực tập không vì những sai sót nhỏ mà đánh giá kém năng lực làm việc của cậu. Kỷ Diệu được họ hứa hẹn một mức lương và vị trí công việc đầy tiềm năng trong tương lai, chỉ cần cậu tốt nghiệp là có thể kí hợp đồng với họ.
Cậu vui sướng không kể đâu cho hết, ngay tối hôm đó còn tự mua bia và đồ nhắm về tự thưởng cho chính mình. Rốt cuộc thì tháng ngày phía trước cũng trông thấy tương lai đầy hy vọng.
Sau khi hoàn thành đồ án tốt nghiệp, chỉ còn khoá luận bảo vệ vào nửa năm nữa nên cậu không cần đến trường. Cậu muốn trong thời gian này về gặp con một lúc, dù gì ít ngày nữa là đến sinh nhật ba tuổi của cả hai.
Bình thường cậu sẽ báo trước một tiếng với Tống Yến nhưng không biết khi đó cậu nghĩ gì lại tự mình về không nói với anh ta. Khi về đến nơi, thứ đầu tiên cậu nhận lại là hai đứa trẻ đã không còn ở đây.
Bọn họ nói với cậu Tống Hạo Kình đã mang chúng đi tự mình nuôi dưỡng. Một năm trước vì cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Tống Bạch Dương nên hắn đã hợp tác làm ăn với Tần Thiên tự thành lập công ty. Nói là cùng sáng lập, nhưng chủ yếu là Tần Thiên rót chút vốn hỗ trợ hắn, còn đâu một mình hắn tự lực cánh sinh.
Diệp Hồng lúc ban đầu có thất vọng về hành động của hắn rất nhiều thì thời gian dài cũng đã khiến bà ta nguôi ngoai. Bà ta không cản trở việc làm ăn của hắn, còn giúp hắn xoa dịu cơn tức giận của Tống Bạch Dương. Công ty mới thành lập chưa đủ căn cơ nhưng ít nhiều hắn vẫn là nhị thiếu Tống gia, những người khác vẫn phải luồn cúi hắn vì để ý sắc mặt Tống Yến.
Đủ lông đủ cánh rồi hắn liền qua chỗ Tống Yến bế hai đứa trẻ đi. Kỷ Diệu biết hắn là đang muốn cho cậu xem, cũng là trả thù cậu đêm đó đã không xuống gặp hắn mà cố tình báo cho Tống Yến.
Đây là điều cậu đã từng đoán, nhưng không ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh đến vậy. Việc đã thành ra như bây giờ chắc chắn hắn sẽ đến tìm cậu không sớm thì muộn.
Kỷ Diệu chẳng thể làm gì, cậu không dám tới gặp con, vì cậu không chỉ sợ Tống Bạch Dương và Diệp Hồng, mà cậu còn sợ cả Tống Hạo Kình.
Ngay ngày hôm sau cậu đã đặt vé quay trở lại Canada, giống như chạy trốn vậy.
Tống Hạo Kình vẫn chưa đến tìm cậu ngay, có lẽ hắn chưa thực sự thoát khỏi sự kiểm soát của ba hắn. Mọi thứ cứ im im như vậy làm cậu luôn phải sống trong lo sợ, lo sợ một ngày nào đó mình sẽ bị bắt về lồng giam kia.
Kỷ Diệu sau đó vẫn tốt nghiệp rồi đi làm như một nhân viên văn phòng bình thường, cậu vẫn phải ngày ngày đối mặt với deadline, với áp lực công việc và cấp trên... nhưng những điều đó giúp cậu làm việc linh hoạt hơn và chịu đựng giỏi hơn. Nhờ những khó khăn đó mà chỉ sau ba năm ra trường, cậu đã leo lên được chức quản lý ở một công ty kiến trúc nổi tiếng.
Mối quan hệ giữa cậu và đồng nghiệp vô cùng tốt nên ngay khi cậu được thăng chức bọn họ đã rủ đi ăn mừng.
Vẫn là địa điểm nhà hàng quen thuộc, sau khi ăn xong cậu đứng ra thanh toán hoá đơn rồi rủ họ đi tiếp tăng hai ở quán bar. Mấy năm nay cậu rất hạn chế uống rượu, nhất là uống rượu ở bên ngoài, vì cậu tự nhận thức được mình là một omega bị đánh dấu không có alpha bên cạnh, có thể tùy thời bị quấy rối
bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay vì có chuyện vui nên quá chén, lúc về cậu còn không biết được ai dìu mình. Căn phòng trọ cậu thuê từ lúc qua đây đã ở được sáu năm, chưa từng có ý định rời đi hay mua căn hộ khác, vì chính bản thân cậu tự biết mình chẳng thể ở lâu được.
Hình như có người đỡ cậu đi lên bậc thang, Kỷ Diệu mơ màng nhận ra toà chung cư mình ở này. Đầu đau như búa bổ, cậu mệt mỏi lắc lắc đầu.
Người bên cạnh thấy thế vội hỏi han: "Kỷ Diệu, anh thấy trong người ổn chứ?"
Cậu nhận ra đối phương là cấp dưới kém mình một tuổi, tên Thẩm Hạo Thần, cậu ta cũng là một alpha. Ở công ty, đồng nghiệp hay lấy cậu ra gán ghép với Thẩm Hạo Thần nhưng những lúc đó cậu đều chối bỏ, ngược lại đối phương là người trong cuộc thì chọn cách yên lặng không một lời biện minh.
Kỷ Diệu thấy mình giờ đủ tỉnh táo rồi, cậu gạt tay đối phương ra, vịn vào vách tường bên cạnh.
"Cảm ơn cậu, từ đây tôi có thể tự lên được."
"Dù sao chỉ còn một tầng nữa thôi, hãy để tôi đưa anh lên"
Họ đang đứng ở tầng hai, giờ này đã khuya không còn ai nữa. Kỷ Diệu nghe vậy vẫn lắc đầu từ chối.
Mối quan hệ giữa cậu và đồng nghiệp vô cùng tốt nên ngay khi cậu được thăng chức bọn họ đã rủ đi ăn mừng.
Vẫn là địa điểm nhà hàng quen thuộc, sau khi ăn xong cậu đứng ra thanh toán hoá đơn rồi rủ họ đi tiếp tăng hai ở quán bar. Mấy năm nay cậu rất hạn chế uống rượu, nhất là uống rượu ở bên ngoài, vì cậu tự nhận thức được mình là một omega bị đánh dấu không có alpha bên cạnh, có thể tùy thời bị quấy rối
bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay vì có chuyện vui nên quá chén, lúc về cậu còn không biết được ai dìu mình. Căn phòng trọ cậu thuê từ lúc qua đây đã ở được sáu năm, chưa từng có ý định rời đi hay mua căn hộ khác, vì chính bản thân cậu tự biết mình chẳng thể ở lâu được.
Hình như có người đỡ cậu đi lên bậc thang, Kỷ Diệu mơ màng nhận ra toà chung cư mình ở này. Đầu đau như búa bổ, cậu mệt mỏi lắc lắc đầu.
Người bên cạnh thấy thế vội hỏi han: "Kỷ Diệu, anh thấy trong người ổn chứ?"
Cậu nhận ra đối phương là cấp dưới kém mình một tuổi, tên Thẩm Hạo Thần, cậu ta cũng là một alpha. Ở công ty, đồng nghiệp hay lấy cậu ra gán ghép với Thẩm Hạo Thần nhưng những lúc đó cậu đều chối bỏ, ngược lại đối phương là người trong cuộc thì chọn cách yên lặng không một lời biện minh.
Kỷ Diệu thấy mình giờ đủ tỉnh táo rồi, cậu gạt tay đối phương ra, vịn vào vách tường bên cạnh.
"Cảm ơn cậu, từ đây tôi có thể tự lên được."
"Dù sao chỉ còn một tầng nữa thôi, hãy để tôi đưa anh lên"
Họ đang đứng ở tầng hai, giờ này đã khuya không còn ai nữa. Kỷ Diệu nghe vậy vẫn lắc đầu từ chối.
"Tôi không sao, cậu về nhớ bảo trọng."
Nói xong thì cậu tự đỡ tường đi lên, chỉ là đi chưa được ba bước cầu thang cậu cảm nhận thấy một đôi mắt sắc lạnh trong bóng tối đang quan sát mình. Cậu dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cái bóng ở tầng ba, dáng người của kẻ đó ẩn mình trong bóng tối nhưng đôi mắt bạch kim vẫn sáng rõ đến đáng sợ.
Thẩm Hạo Thần vẫn đứng ở vị trí cũ chưa đi, cậu ta thấy cậu đột nhiên đứng đờ người ra đấy thì quan tâm hỏi.
"Kỷ Diệu, anh làm sao vậy?"
Đối phương vừa hỏi vừa muốn tiến lên, Kỷ Diệu lập tức liếc qua cậu ta, sắc mặt mất kiên nhẫn.
"Cậu Thẩm, cậu có thể về được rồi."
Thẩm Hạo Thần dừng lại bước chân, thấy thái độ của cậu như vậy cậu ta cũng không còn cố chấp thêm nữa, do dự một hồi thì biết điều rời khỏi.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi cậu ta đi hẳn, Kỷ Diệu lần nữa ngẩng đầu lên nhìn người kia. Trong đôi mắt bạch kim đó chợt ánh lên nét cười, chất giọng nghe đã khác trước rất nhiều.
"Diệu, lâu rồi không gặp. Thời gian qua tôi đã rất nhớ anh đó"
Cơ thể của cậu cứng đờ không thể nhúc nhích được, đến hít thở lúc này thôi cũng cảm thấy khó khăn. Kỷ Diệu nhìn người đó đi tới trước mặt mình, rời khỏi bóng tối gương mặt người đó càng rõ hơn.
Rõ ràng thời tiết mới đầu thu nhưng cảm tưởng như cả cơ thể cậu đang nhấn chìm trong hồ băng, những hồi ức đau thương nhất lần lượt tái hiện.