[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 67




Trước khi cất cánh tiếp viên sẽ lần lượt đi kiểm tra chỗ ngồi của từng người và xem họ đã cài dây đeo an toàn cẩn thận chưa.

Có một đứa trẻ tầm 4, 5 tuổi vì nghịch ngợm, không nghe lời mẹ mà chạy nhảy khắp nơi. Nữ tiếp viên giữ được đứa bé rồi dùng lời ngon ngọt bế nó về với người mẹ. Đứa bé mặt ỉu xìu để mẹ bế về chỗ ngồi, nhưng sau đó người mẹ có đưa cho cậu một món đồ chơi làm cậu không còn dỗi nữa và chịu ngồi yên một chỗ.

Hàng ghế họ ngồi có ba chỗ, cậu bé để ý thấy có một người đàn ông ngồi vị trí phía trong cùng, từ lúc lên máy bay người đó chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nửa gương mặt lạnh lùng không muốn người lại gần.

Mẹ cho cậu bé một túi bánh quy sữa để ngồi ăn, cậu bé thấy vậy thì càng ngoan hơn, vừa ăn vừa nhìn mẹ bận rộn giải quyết công việc bên cạnh. Lúc máy bay cất cánh, cậu bé vô tình nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nửa gương mặt người đó không còn cảm giác xa cách như lúc đầu nữa mà nhiều hơn sự bi thương.

Người đàn ông đưa tay bịt kín đôi mắt, nhưng nước mắt vẫn theo kẽ ngón tay chảy ra, lăn dài trên má.

Thấy vậy cậu bé có chút ngơ ngác không hiểu chuyện, vì đây là lần đầu cậu thấy có người có thể khóc một cách lặng thầm đến mức vậy. Bình thường khi cậu khóc sẽ nháo đến long trời lở đất, không được dỗ ngọt sẽ không nín.

Cậu bé dùng hết can đảm của mình kéo lấy một góc áo của người đàn ông, người đó khẽ khựng lại, vội lau đi nước mắt rồi chậm rãi quay sang nhìn cậu. Đôi mắt xinh đẹp sau khi khóc đã đỏ hoe lên, gương mặt tiều tụy nhưng vẫn gượng mỉm cười.

"Nhóc con, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu nhỏ nhẹ không nghe ra chất giọng đã khàn khàn, đứa trẻ cũng không nhận ra sự nhỏ nhặt, ngây ngô lấy một miếng bánh quy trong túi đưa cho người đàn ông.

"Chú ơi, chú ăn bánh này. Mẹ cháu bảo nếu ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ hơn."

Kỷ Diệu nhìn chiếc bánh quy trong lòng bàn tay nhỏ bé trước mặt, cậu đưa tay nhận lấy nó.

"Cảm ơn cháu, cháu là một đứa bé ngoan."

Cậu bé được khen thì vui vẻ cười tươi, thấy sắc mặt người đàn ông tốt hơn thì lại tập trung ăn túi bánh quy sữa của mình.

Kỷ Diệu nhìn chiếc bánh trong tay rồi bỏ vào miệng. Bánh thật sự rất ngọt, ngọt đến mức bất giác làm hốc mắt cậu lần nữa đỏ hoe. Cậu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là bầu trời đen kịt không thấy rõ bất cứ điều gì phía dưới.

Tập thích nghi với đất khách quê người thật sự rất khó với cậu, cũng may là khả năng giao tiếp ngoại ngữ của cậu tốt nên việc làm quen cũng không tới mức là không thể.

Trước đây cậu đã học một năm ở Phúc Đán rồi bảo lưu kết quả, bây giờ đến trường đại học bên này chỉ cần học tiếp từ năm hai. Một môi trường học tập mới đầy mới mẻ và năng động làm mọi ủ rũ lúc đầu của cậu dần vơi bớt.

Nơi cậu ở chỉ là một căn phòng được cho thuê, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Ban đầu Tống Yến đề nghị mua một căn hộ để cậu ở nhưng Kỷ Diệu đã nhất quyết từ chối lời đề nghị đó, cậu không muốn mắc nợ đối phương thêm điều gì nữa. Chỉ là chỗ ở thôi mà, không lẽ đến điều này cậu cũng không thể tự lo được.

Sau khi đến đây ổn định được một tháng, cậu bắt đầu tìm kiếm việc làm bán thời gian bên ngoài. Chỉ mất ba ngày cậu đã tìm được công việc ở tiệm bán hoa nhỏ ở góc phố, bà chủ tiệm cho cậu ấn tượng ban đầu cảm giác thân thiện vô cùng. Vì nhìn cậu trông thật thà, nên ngay sau đó cậu được nhận đi làm luôn.

Đây mới thực sự là lúc cuộc sống sinh viên của cậu bắt đầu, không gò bó, không bí bách. Cậu cảm thấy đây là điều mình đáng lẽ ra phải được nhận lấy, là thứ cậu đã bỏ lỡ. nhưng thỉnh thoảng cậu luôn thất thần rất lâu nhìn xa xăm, vô định.



Cậu biết trong lòng mình vẫn còn một vết thương chẳng thể nào lành, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.

Theo thỏa thuận, cứ cách hai tháng là cậu có thể về gặp mặt các con của mình, Tống Yến sẽ sắp xếp chu toàn việc này. Ngay sau khi đến thời gian ước định, Kỷ Diệu đã không chờ được mà báo một tiếng rồi đặt máy bay trở về.

Những đứa trẻ vẫn được nuôi dưỡng trong nhà của Tống Yến, Kỷ Diệu vừa xuống xe đã gấp gáp đi vào, đến quản gia còn không theo kịp bước chân của cậu. Nhìn thấy hai cái nôi trong phòng, hốc mắt của cậu đã bất giác đỏ ửng. Kỷ Diệu đi đến bên đung đưa nhẹ nôi cho chúng.

"Bảo bối, có nhớ ba không?"

Hai đứa trẻ vừa được cho ăn no nên đang nằm trong nôi đùa nghịch. Nhưng khi nghe thấy giọng của cậu thì cả hai hơi dừng tay chân lại, lúc sau vừa quơ quơ tay vừa bập bẹ kêu một tiếng như đang cố gọi điều gì đó.

"U...u..a..a..."

Thật sự Kỷ Diệu không nghe hiểu cả hai muốn nói gì, nhưng cậu nghĩ chúng đều đang đồng thanh nói nhớ cậu. Cậu khẽ bật cười, cẩn thận bồng từng đứa lên.

"Ba cũng nhớ các con lắm, những thiên thần nhỏ của ba à"

Giờ đây, cảm giác lạc lõng trong cậu đã tạm thời không còn nữa. Chỉ cần nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ, mọi muộn phiền không tên đều tiêu tan.

Nhưng điều này chẳng thể diễn ra lâu, cậu chỉ được gặp con ba ngày là phải rời đi luôn, tránh cho những rắc rối có thể xảy đến. Ít nhất trong lần rời đi này, cậu không còn âm thầm khóc lóc thương tâm nữa, dù trong lòng vẫn rất buồn.

Trở lại Canada, cậu bắt đầu điều chỉnh lại nhịp sống của mình. Sáng đến trường nghe giảng, chiều đi làm thêm, tối đọc sách và thỉnh thoảng xem bộ phim mình thích. Mọi thứ trôi qua rất yên bình, khiến cậu tưởng cuộc sống mình rất yên bình.

Omega bị đánh dấu trong thời kỳ phát tình chỉ khao khát mỗi sự an ủi của alpha đánh dấu mình, Kỷ Diệu cũng không tránh khỏi điều đó. Cứ hai tháng cậu sẽ đến kì phát tình một lần, mỗi lần như vậy cậu luôn phải vật lộn đau đớn ở trong nhà trong nhà không ra ngoài. Vì bị đánh dấu nên thuốc ức chế không còn tác dụng gì với cậu, thứ duy nhất cậu khao khát là Tống Hạo Kinh.

Hắn reo rắc cho cậu sự đau khổ, nhưng chỉ có hắn xoa dịu nỗi đau này.

Mỗi một lần cơn phát tình đến rồi qua đi, cậu sẽ trở lại tỉnh táo trong tình trạng thảm hại. Đồ vật trong nhà bị cậu đập vỡ không biết bao nhiêu lần, dưới sàn nhà đâu đâu cũng là mảnh thủy tinh, và cậu nằm trên đống thủy tinh đó với cơ thể bầm dập vết thương.

Cậu có từng oán trách số phận mình không? Có, cậu oán trách tại sao mình lại phân hóa từ beta thành omega, chính bởi vì điều này làm cậu sa ngã vào mối quan hệ bất chính với Tống Hạo Kình, khiến cậu khổ sở thành như giờ.... Nhưng một phần cậu cũng biết ơn điều đó, vì chính nó đem lại cho cậu hai đứa con.

Sau cơn đau khủng khiếp đó, Kỷ Diệu luôn tự nhủ mình phải chịu đựng, vì chỉ có chịu đựng mới là giải pháp tốt nhất.

Kỳ phát tình ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của cậu, vì mỗi lần nó đến cậu chỉ có thể đóng kín cửa ở trong nhà không ra ngoài. Sau khi cậu đi làm trở lại, bà chủ tiệm hoa tinh ý nhận ra điều này. Trước đó bà cũng nhìn ra cậu chỉ ở một mình nhưng lại là một omega đã bị đánh dấu, vết răng ở tuyến thể luôn bị cậu dùng một miếng dán che lại mọi nơi mọi lúc.

Gặp lại cậu sau những dịp đó tinh thần luôn không được tốt, sắc mặt ủ rũ đi từng ngày. Bà nhớ đến một chuyện, nghĩ rằng điều đó có thể giúp cậu.

"Nếu cậu cảm thấy không ổn có thể qua chợ đen ở đây mua thuốc. Dù là omega đã bị đánh dấu cũng sẽ có loại thuốc dành cho cậu."



Kỷ Diệu cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ trên đó, cậu nói lời cảm ơn với bà, cẩn thận cất tờ giấy vào túi áo.

Thuốc ở chợ đêm cũng được, chỉ cần là thứ giúp cậu giảm bớt cơn đau thì cái gì cũng được. Cậu nhanh chóng đến và mua nó, khi đợt phát tình kế tiếp cậu đã dùng nó mà tiêm vào cơ thể mình.

Thuốc này quả thật có hiệu quả, nhưng có kèm theo tác dụng phụ là gây ra ảo giác trong một khoảng thời gian ngắn. Những thứ ảo giác đó đều là mảnh kí ức tối tăm và đáng hổ thẹn của con người. Mỗi lần khi kết thúc ảo giác, gương mặt cậu đều đã đẫm nước mắt.

Để tìm kiếm sự thanh thản trong lòng, cậu bắt đầu học vẽ phác họa người và cảnh vật, tuy lĩnh vực chuyên ngành của cậu là thiết kế công trình, nhưng cậu vẫn muốn tìm hiểu thêm về mảng hội hoạ này. Thứ đầu tiên cậu muốn vẽ là hai nhóc con của mình.

Mỗi lần trở về thăm chúng cậu sẽ đều chụp lại những bức ảnh nhỏ xinh, rồi sau đó hàng ngày đều lấy ra ngắm. Cậu nhìn những bức ảnh đó, trong đầu tưởng tượng một chút rồi bắt đầu yên lặng cả buổi vẽ rất lâu.

Thành quả đương nhiên không quá tốt, nhưng ít nhiều cũng không quá tệ. Có đôi lúc nhìn khung tranh trắng tinh trước mặt, ngòi bút chì trong tay không thể kiểm soát được, cậu vô thức vẽ ra gương mặt một người. Khi sực tỉnh lại thì bức tranh cơ bản đã hoàn thành, cậu chạm nhẹ vào gương mặt người trong tranh, cuối cùng không chịu được mà xé đôi tờ giấy vứt đi. (3)

Cậu biết trong lòng mình có một khoảng trống không cách nào lấp đầy.

Như mọi hôm, sau khi từ cửa tiệm hoa về Kỷ Diệu có ra chợ mua thức ăn. Nhà cậu thuê ở tầng ba nên phải leo bộ một đoạn cầu thang, vào đến nhà là cậu bắt tay vào nấu ăn luôn.

Trong khi chờ nồi thịt kho, cậu tranh thủ đi tắm, lúc ra nồi thịt cũng vừa chín mềm. Gần đây cậu có xem một bộ phim hài, lúc ăn cơm xem càng thêm có khẩu vị. Ăn xong cậu dọn dẹp, hết phim thì lại vào phòng sách học bài. Cuối tháng này có bài kiểm tra định kỳ, cậu không thể lơ là được.

Vì mải vẽ phần công trình mà cậu bất giác ngủ gục trên bàn lúc nào chẳng hay. Tiếng sấm rền lớn ở bên ngoài vang lên, cậu bị làm cho giật mình tỉnh dậy, mơ màng nghe thấy tiếng mưa như trút nước. Đèn bàn vẫn sáng, những bản vẽ vứt lộn xộn khắp nơi. Cậu ngáp một tiếng, cúi xuống cẩn thận thu gọn.

Trong tiếng mưa ồn ào, Kỷ Diệu thoáng nghe thấy tiếng chuông quen thuộc. Cậu dừng lại động tác, tập trung tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Là tiếng chuông điện thoại của cậu, nó đã reo từ nãy đến giờ rồi.

Điều này làm cậu cảm thấy lạ vô cùng, vì khi đến đây cậu đã đổi số điện thoại, người muốn gọi cho cậu cũng không nhiều, nhất là gọi vào nửa đêm như thế này.

Tiếng chuông kêu một hồi thì dừng lại, Kỷ Diệu lật tập tài liệu lên nhìn thấy điện thoại. Vừa cầm lên xem thấy có gần chục cuộc gọi nhỡ. Lúc cậu định ấn gọi lại thì đầu số kia đã không chờ được mà gọi thêm lần nữa. Không hiểu sao lúc đó trong lòng cậu có một dự cảm chẳng lành, cậu khó khăn nuốt nước bọt, dự do hồi lâu mới dám bắt máy.

Áp điện thoại vào bên tai, tiếng mưa tầm tã cùng hơi thở dồn dập đầu dây bên kia truyền vào màng nhĩ cậu rất rõ ràng.

"Alo... Ai đấy?"

Bên kia duy trì im lặng một hồi, chỉ có thể biết là ở đấy cũng mưa to giống chỗ cậu. Kỷ Diệu đợi mãi không có tiếng đáp lại, cậu hoài nghi nhìn lại điện thoại, nghĩ rằng mình đang bị trêu đùa.

"Ai đấy? Gọi cho tôi có..."

"Tống Diệu, anh còn nhận ra tôi chứ?"

Cậu run run tuột tay đánh rơi điện thoại xuống, hoảng sợ lùi về phía sau như gặp phải điều khủng khiếp. Đúng hơn lần này gặp trúng quỷ rồi.