[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 69




Tống Hạo Kình vừa xa lạ vừa quen thuộc ở trước mặt cậu. Hắn đứng ở phía trên nhìn xuống, ánh mắt đó khiến sống lưng cậu ớn lạnh. Cơ thể phản ứng trước không kịp suy nghĩ, trong vô thức chân cậu đã bước lùi người lại. Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy phía sau cách đó có hai tên vệ sĩ to lớn đứng đó.

Kỷ Diệu sững người, cậu quay đầu lại đối diện với Tống Hạo Kình, hắn không tiến lại gần, chỉ đút tay vào túi quần nhìn xuống cậu một cách hời hợt, bên khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười mỉm lúc ban đầu.

"Anh nên biết tự giữ sức đi. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi tôi."

Nói xong đối phương xoay người đi lên tầng ba, cậu nhíu mày nhìn bóng lưng khuất dần của hắn. Phía sau những tên vệ sĩ vẫn đang đứng nhìn cậu chằm chằm, Kỷ Diệu bất đắc dĩ phải đi lên phòng mình. Trước đó còn say đến mức không nhìn nổi đường, giờ đây đã bị người kia làm thanh tỉnh.

Phòng cậu ở cuối dãy hành lang, đèn bên trong nhà đã bật sáng trưng. Lúc đi vào c có nhìn đến ổ khóa nhà nhưng không tìm ra dấu vết bị đập vỡ. Với người như Tống Hạo Kình, phá một cái khoá không khó khăn gì với hắn.

Cậu đi vào nhà thì tiện tay đóng cửa lại. Tống Hạo Kình đi vào trước đang ngắm nghía mấy món đồ cậu đặt ở tủ sách, đã thế trong miệng hắn còn ngâm nga một điệu nhạc.

Kỷ Diệu không biết hắn muốn gì, cậu tự giác đứng cách xa đối phương, tay đút trong túi áo siết chặt chiếc điện thoại. Nếu bây giờ cậu gọi cho Tống Yến thì có tác dụng không? Việc Tống Hạo Kình có mặt tại đây chính là câu trả lời, Tống gia không thể kiểm soát nổi hắn nữa.

Dường như đối phương đoán ra được tâm tư của cậu, hắn nhắc nhở.

"Muốn gọi cho Tống Yến? Đừng cố làm chuyện vô nghĩa, ngay cả khi Tống Bạch Dương đến anh cũng không thoát nổi tôi đâu."

Nghe vậy, Kỷ Diệu bất giác mím chặt môi, bàn tay đút trong túi áo khoác dần buông lỏng. Tống Hạo Kình bỏ món đồ trong tay xuống, lạnh nhạt đưa mắt qua nhìn cậu.

"Đứng xa như vậy làm gì? Sợ tôi?"

Trước đây đối phương là người động một tí sẽ tức giận, chỉ cần không làm hài lòng hắn thì hắn sẽ khiến cậu sống dở chết dở. Nhưng thái độ như bây giờ thật lạ, chưa có phát điên nổi giận, thật không giống hắn của ngày trước.

Kỷ Diệu thở dài một tiếng, cậu không nhìn hắn mà đi tới ghế ngồi xuống, đối phương cũng nhanh chóng ngồi phía đối diện cậu.

Bầu không khí im lặng hồi lâu, Tống Hạo Kình thoải mái ngồi ngả lưng vào ghế, còn cậu căng thẳng đến mức hai tay liên tục bấu vào nhau. Cậu nhìn người đối diện, do dự mở miệng trước.

"Những năm nay... cậu ổn chứ?"

Tống Hạo Kình nhìn chằm chằm cậu, hắn nghe thấy nhưng không trả lời, một bộ dáng thờ ơ chống cằm. Thật sự đã khác trước rất nhiều nhưng cậu không rõ là khác ở chỗ nào.

Đến tận khi cậu tưởng đối phương muốn làm ngơ mình thì hắn khẽ cười mỉa, chân thành nói.

"Nhờ ơn anh, tôi chưa chết được."

Hắn nhìn quanh căn nhà, chậc lưỡi: "Sáu năm nay anh ở cái nơi tồi tàn này thật sao? Thế nào, đã thực hiện được ý nguyện của mình chưa?"

"Không phải cậu đã biết hết rồi sao?"

'Vậy anh nói thử xem tôi đã biết được những gì?"

Với khả năng của hắn không thể không biết những năm qua cậu đã sống như thế nào. Hắn hỏi vậy là đang mỉa mai cuộc sống của cậu, vì cậu đang sống không hạnh phúc.

Kỷ Diệu lười đôi co với đối phương, cậu đứng dậy muốn đi về phòng mình nhưng vừa đi ngang qua hắn đã vươn tay kéo cậu vào lòng. Cậu bị bất ngờ, giật nảy người lên vùng ra khỏi đối phương nhưng nhanh chóng bị khống chế. Tống Hạo Kình chỉ cần một tay là đã túm gọn người cậu, thể lực chênh lệch hơn trước rất nhiều, ở khoảng cách gần như vậy lại càng thấy rõ sự khác biệt của hắn và cậu.

Trong mắt Tống Hạo Kình đã mất đi dáng vẻ ngông cuồng trước đây, không còn thấy đôi mắt bạch kim luôn cau có, bất mãn kia nữa. Giờ đây, hắn đã biết tự thu hết cảm xúc của mình vào trong một lớp vỏ, bọc kĩ lại không để người khác nắm bắt được. Thời gian thực sự có thể thay đổi con người đến mức này.

Cậu thôi giãy dụa, nặng nề thở hắt một tiếng: "Buông ra."

Đối phương chỉ giữ người cậu, không có hành động gì tiếp theo.

"Sáu năm rồi không gặp, nói chuyện đàng hoàng chút đi."

"Tôi không có gì để nói với cậu."

"Tôi thì lại có rất nhiều đấy."



Cậu khẽ hừ một tiếng: "Tôi không muốn nghe."

"Thật sao?"_Hắn buông cậu ra, lạnh lùng nói: "Hai đứa trẻ... Anh không muốn gặp lại con của chúng ta sao, hử?"

Tống Hạo Kinh dễ dàng buông tha cho cậu, Kỷ Diệu bò dậy, cậu ngồi dịch vào một góc ghế. Vừa nghe hắn nhắc đến hai đứa trẻ thì cơ thể cậu đã run rẩy, cậu siết chặt tay lại, nhìn qua người bên cạnh đang ung dung móc một điếu thuốc từ trong hộp ra. Hắn có lẽ trước đó đã hút rất nhiều, trong hộp chẳng còn bao nhiêu điếu, đến cả bật lửa cũng thường trữ sẵn trong người.

Mùi thuốc lá rất nhanh sộc thẳng vào mũi cậu. Cậu vội quay mặt đi chỗ khác, lấy tay bịt mũi lại.

"Tôi sẽ giúp anh làm đơn xin nghỉ việc. Ngày mai cùng tôi đi về nước.

Lời đó sao có thể thốt ra một cách nhẹ nhàng như thế chứ? Hắn còn là con người sao?

Cậu quay phắt lại nhìn hắn, nghiến răng nói.

"Đây là cuộc đời của tôi, cậu không có tư cách quyết định."

Hắn gảy tàn thuốc xuống sàn, cố tình phà khói vào mặt cậu. Kỷ Diệu bị khói thuốc làm cho cay mắt, cậu muốn tránh đi nhưng bị đối phương dùng tay bóp lấy cằm, kéo mặt cậu gần sát mặt hắn.

"Tôi để anh tự do làm điều mình muốn mấy năm nay chưa đủ sao?"

Nhìn vào ánh mắt chất chứa hận thù của cậu, hắn chán ghét vô cùng.

"Đừng nghĩ rằng ba năm trước tôi không bắt anh về vì không đủ khả năng. Chẳng qua khi đó tôi muốn xem xem anh sẽ lăn lộn thế nào ngoài kia thôi"

Cậu gạt tay hắn ra, định đứng lên nhưng bị đối phương ấn chặt bả vai xuống ghế, ánh mắt đỏ ngầu của hắn khoá chặt cậu.

"Thoát khỏi tôi thì anh có thể sống tốt hơn sao? Tôi thấy vẫn thảm hại thế thôi. Mỗi lần đến kì phát tình phải dùng thuốc ức chế thích lắm phải không?"

"Đồ khốn."

Cậu tức giận tát vào mặt hắn, một bên tóc hắn hơi rũ xuống che đi nửa con ngươi đã đỏ ngầu.

"Tôi có thành ra thảm hại như thế nào cũng tốt hơn phải sống với cậu. Tổng Hạo Kình, cút khỏi cuộc đời tôi."

Cậu gần như dùng hết sức hét lớn mọi oán giận vào mặt hắn. Nhưng sắc mặt đối phương chẳng thay đổi gì, hắn vẫn còn tâm trạng cười khẩy một tiếng, thản nhiên rít một hơi thuốc rồi vứt điếu thuốc xuống sàn, dùng mũi chân dí tắt tàn đỏ.

"Được thôi, không muốn nói chuyện đàng hoàng cũng được, tất cả là do anh chọn."

Hắn mỉm cười, nhìn thấy nụ cười đó khiến sống lưng cậu ớn lạnh.

"Tống Diệu, tôi nhịn đã lâu, anh nên giữ sức để lát nữa chửi bới đi."

Dứt lời, chưa kịp để cậu hiểu ý của hắn là gì thì Tống Hạo Kình đã bất ngờ vác ngược cậu trên vai. Kỷ Diệu chỉ kịp hét toáng lên một tiếng, đầu óc cậu xoay vòng vòng, đến tận khi bị ném lên giường cậu vẫn còn ngơ ngác nằm như cá chết ở đấy.

Sức khỏe của cậu mấy năm trở lại đây vốn yếu không thể so bì được với alpha khoẻ mạnh. Trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp, tiếng lách cách của khoá quần vang lên rất rõ. Đến tận lúc này lý trí của cậu mới sực tỉnh táo. Cậu chẳng kịp nghĩ gì mà bò lên đầu giường, muốn tìm một chỗ để trốn khỏi nanh vuốt của đối phương.

Tống Hạo Kình thấy vậy bật cười, hắn chẳng khác gì đang xem một con vật bé nhỏ vùng vẫy trong vô vọng.

"Đến lúc này mới biết sợ, anh không thấy muộn sao?"

Kỷ Diệu cố gắng chọn chỗ xa hắn nhất, cậu trừng mắt với đối phương.

"Tống Hạo Kình, cậu sao phải đối xử với tôi như vậy?"

Giường không lớn, hắn chỉ đi hai bước chân là đến gần chỗ cậu. Đối phương vươn tay túm chặt cổ chân cậu, lôi mạnh cả người cậu về phía mình. Cậu trong lúc hoảng loạn đã vớ được quyển sách dày đầu giường, không kịp suy nghĩ đập vào đối phương. Nhưng hắn đã tinh ý nhìn thấy trước hành động đó, phản ứng rất nhanh lùi người tránh đi rồi giật lấy quyển sách trong tay cậu vứt xuống đất.



"Bộp."

Kỷ Diệu bị đối phương đè úp sấp trên giường, hai cánh tay bị gấp đôi ở phía sau, dường như sau đó hắn còn dùng cà vạt buộc cổ tay cậu lại. Lực siết của cà vạt rất đau, cậu phải cắn chặt môi dưới để không kêu ra tiếng.

Thời tiết mới chớm vào thu nên quần áo trên người cậu vẫn còn rất mỏng. Áo sơ mi và quần âu rất nhanh bị người phía trên lột ra, nói đúng hơn là hắn không đủ kiên nhẫn xé rách từng mảnh vai trên người cậu. Một nửa gương mặt cậu vùi dưới chăn, cơ thể căng cứng mặc người phía trên hoành hành.

Tống Hạo Kình thành công cởi đồ của cậu ra thì tập trung khuếch trương phía sau, lỗ nhỏ rất lâu rồi chưa sử dụng nên ban đầu không thể đưa nổi hai ngón tay vào. Cậu cắn răng chịu đựng sự đau rát phía dưới, trong thoáng chốc nơi chóp mũi quanh quẩn mùi hương rượu Rum quen thuộc. Dù chán ghét hắn như thế nào thì hắn vẫn là alpha của cậu, theo bản năng cơ thể từ trên xuống dưới đều thuận theo hắn một cách đầy khuất nhục.

Đến tận khi ngón tay thứ ba đưa ra đưa vào thuận lợi thì người phía trên đã không kịp đợi nữa mà đưa vật thô cứng của chính mình vào. Hắn thỏa mãn kêu lên một tiếng, còn cậu đau đớn như bị dùng dao rạch nát người vậy.

"Á...đau, đau quá...

"Chờ chút...đừng động luôn....

Cả người cậu bị đẩy về phía trước, cậu không có cách nào tìm chỗ bấu víu vì hai tay đã bị cột đằng sau. Tống Hạo Kình thực sự muốn hành hạ cậu, mỗi lần đâm vào rút ra hắn đều dồn sức mà làm. Kỷ Diệu thực sự không chịu nổi, đây chẳng khác gì lần đầu tiên họ phát sinh quan hệ, lúc đó cậu như sống dở chết do.

"A...nhanh quá, dừng...dừng lại...ư, hư."

"Đừng...đừng vào sâu hơn nữa."

Cậu khó khăn hít thở, luôn phải há miệng thở dốc khát cầu không khí. Đùi dưới tê rần mất dần cảm giác, lỗ nhỏ sưng tấy cảm tưởng như sắp rách ra, vị trí nhạy cảm phía sau gáy cậu rất đau, đã vậy Tống Hạo Kình còn cố tình cắn đè vào vết răng đánh dấu trước đó của hắn.

Cậu đau đến hoa cả mắt, môi cắn đến mức bật cả máu, trong cổ họng liên tục hừ hừ phát ra tiếng kêu giống như thú nhỏ bị tổn thương. Người phía trên đột ngột dừng lại, hắn vẫn chưa rút ra, nắm cắm quay mặt cậu về phía sau. Mắt cậu nhíu lại chỉ lờ mờ thấy được gương mặt lạnh tanh của đối phương, gương mặt đã trở nên xa lạ khác với trong giấc mơ của cậu.

Hắn ngậm lấy môi cậu, không hề mang chút dịu dàng gì trong nụ hôn đó, tất cả đều là tàn phá, cậu không phân biệt nổi máu của mình hay của hắn trong miệng. Tống Hạo Kình đang thực sự phát điên rồi.

Hắn mặc cho cậu gào thét khàn giọng, ấn chặt cậu trên giường liên tục đâm mạnh vào phía dưới. Mông cậu đau rát từng đợt, ngón chân cuộn tròn lại vì thống khổ. Hai tay đã được tự do từ lúc nào chẳng hay, cậu túm chặt lấy ga giường, cắn răng cầu nguyện cuộc tra tấn này nhanh chóng kết thúc đi.

Nhưng đối phương làm không có điểm dừng, giống như đã nhịn quá lâu, đêm nay cậu hứng chịu đủ. Đủ loại tư thế nhục nhã được bày ra, cậu xụi lơ nằm trên giường, chân bị dang rộng cả đêm không khép lại được.

Hắn vẫn chưa biết đủ là gì, nhiều lần còn đâm tới khoang sinh sản của cậu lấp đầy dịch trong đấy. Kỷ Diệu ước mình có thể ngất đi nhưng dù mí mắt không nhấc lên nổi nữa cậu vẫn không cách nào trốn khỏi hiện thực được. Cơ thể bầm tím lay động theo từng tiết tấu của người bên trên, cậu chết lặng nhìn trần nhà, bên tai chỉ toàn là tiếng thở dốc gợi tình của người đàn ông cùng tiếng cơ thể va chạm chói tai và tiếng giường kêu kẽo kẹt suốt cả đêm.

Vốn dĩ nơi này cách âm không tốt, không biết những nhà bên cạnh có nghe thấy không?

Tống Hạo Kình cũng đã thấm mệt, hắn cố gắng thắt nút trong khoang sinh sản của cậu rồi mới rút ra. Kỷ Diệu nhân lúc đối phương mất cảnh giác thì với tay ra đầu giường bên cạnh cầm lấy đèn ngủ, siết chặt trong tay.

Hắn nằm xuống ngay trên người cậu, cả cơ thể mướt mồ hôi của hai người trộn chung một chỗ. Hương hoa linh lan ngọt ngào dây dưa cùng mùi rượu Rum nồng đậm.

Đối phương vuốt ve eo cậu, bàn tay dịu dàng mơn trớn những vết răng mình để lại trên người cậu, những thứ đó trong mắt hắn không khác gì một chiến tích lừng lẫy.

"Diệu, những năm nay tôi rất muốn tới hỏi anh một chuyện..."

Cậu chậm rãi đưa chiếc đèn giơ cao lên, tránh không để đối phương phát hiện hành động của mình.

Tống Hạo Kình áp tai vào ngực cậu. Cảm nhận trái tim lạnh lẽo của cậu, cái nơi không chứa nổi một kẻ như hắn.

"Tôi luôn muốn hỏi tại sao...sao đêm đó anh lại nhẫn tâm đến vậy?"

Thứ trong tay đã vung lên, chỉ cần dùng sức một chút đập thẳng xuống là giữa họ sẽ được giải thoát hoàn toàn. Nhưng cậu đã do dự, chỉ cần một khoảng khắc do dự thì mọi sự quyết tâm mạnh mẽ đến đâu đều vô nghĩa.

"Nếu hôm đấy anh chịu xuống gặp tôi... chỉ cần một chút tôi, tôi chỉ cần nhìn anh một chút thôi rồi sẽ rời đi ngay...

"Nhưng tại sao anh lại không xuống?...tại sao lại gọi cho Tống Yến?"

Hắn cứ lặp lại những câu hỏi đó rồi mệt mỏi ôm chặt người cậu chìm vào giấc ngủ. Cậu nhìn xuống người nằm trên ngực mình, ở vị trí gần thái dương hắn có vết sẹo rất rõ ở đó, kí ức về cái đêm tại vách đá kia lần nữa tái hiện trong đầu. Khi nhớ lại chuyện đó, sắc mặt cậu tái nhợt cắt không ra giọt máu.

Tay run rẩy siết chặt món đồ trong tay, cậu đặt lại thứ đồ vật kia, đau khổ nhắm nghiền mắt lại, môi mím chặt, không dám bật khóc thành tiếng.