(12 Chòm Sao) Con Đường Hướng Tới Tự Do

Chương 29: Sự thật




Công chúa Laura hôm nay mặc một bộ váy xoè màu hồng viền trắng được trang trí bằng những chiếc nơ cùng màu bắt mắt. Vì là một Omega xinh đẹp, cao quý, cô đi đến đâu là thu hút ánh nhìn đến đấy. Lính gác thấy công chúa Laura đi qua chỉ dám cúi mặt lén nhìn, người này, bọn họ không dám chọc vào. Bên cạnh cô còn có hai hầu gái thân cận. Công chúa Laura từ tốn đi trên hành lang cung điện, nghiêng đầu hỏi hầu gái. "Mẫu hậu ta đang nói chuyện với công nương Amelinda ngoài hậu viện sao?"



"Vâng thưa công chúa."



"Còn có ai khác không?"



"Dạ còn có, Vương đại phi Charmaine, Vương nhị phi Guinevere, Vương tứ phi Iphigenia, công chúa Calliope, công chúa Ermintrude..."



"Được rồi, được rồi."



Công chúa Laura vội ra hiệu dừng, chờ hầu gái kể hết đám công chúa hoàng tộc thì chắc cô ngất ra đây luôn quá. Hầu gái còn lại cung kính. "Nghe nói công nương Amelinda đi du lịch khắp nơi, sưu tầm được những thứ đồ hiếm có, lần này vào cung là muốn tặng cho Hoàng hậu, Vương phi và công chúa."



"Chúng ta tới đó. Vương đại phi Charmaine và Vương tứ phi Iphigenia không tốt lành gì. Bọn họ lúc nào cũng muốn gây khó dễ cho Mẫu hậu."



"Vâng công chúa."



Thái tử Reginald đang ngồi đọc sách trong thư phòng đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh nhẹ giọng nói. "Vào đi."



Cửa mở ra, một lính hoàng gia mặc quân phục bước vào, hắn cúi đầu hành lễ. "Thái tử Điện hạ."



"Ừ. Có chuyện gì vậy, Enoch?"



Thái tử Reginald gấp sách lại, ánh mắt lãnh đạm. Enoch thấy vẻ ngoài xinh đẹp, khó gần của anh thì cúi mặt bẩm báo. "Tam điện hạ nói ngài ấy thời gian tới sẽ không ở trong cung, nên nhờ thần chuyển lời với Thái tử điện hạ."



Thái tử Reginald vuốt cằm, âm trầm. "Vương đệ của ta lại tính làm gì?"



Enoch lắc đầu tỏ vẻ không biết. Thái tử Reginald híp mắt nghi ngờ. "Có khi nào...liên quan đến việc Phụ vương muốn bắt hết dị nhân thường dân?"



"E rằng là như vậy ạ!"



Enoch đồng tình. Thái tử Reginald cảm thấy hơi phiền não. "Ta biết Vương đệ của ta theo phe các dị nhân. Nhưng mà làm vậy cũng quá nguy hiểm đi. Đám dị nhân quân đội đó đâu quan tâm có phải hoàng tộc hay không chứ? Thân phận của Vương đệ ít người biết đến, ta sợ bọn chúng sẽ không nương tay."



"Tam điện hạ cũng rất mạnh. Thái tử điện hạ đừng lo lắng."



Thái tử Reginald ray ray trán, đôi mắt vàng kim ánh lên tia mệt mỏi. Trong cung đã nhiều việc cần phải giải quyết, Donald III còn muốn nhân cơ hội triệt hạ hết các dị nhân. Dị nhân ủng hộ hòa bình không còn, thần dân Đế quốc cũng không dám chống đối lại hoàng tộc. Một kỉ nguyên độc tài mới sẽ tiếp diễn. Bản thân thái tử Reginald là người muốn xây dựng một tinh cầu tự do, cũng khó mà giữ vững vị trí hiện tại.



Oriana mấy ngày nay đều ở trong phòng bệnh đã sớm không thể ngồi yên. Violet thì không chịu để cô ra ngoài. Violet cho rằng, Oriana vẫn cần phải có một không gian yên tĩnh để bệnh không trở nặng. Biết là Violet có ý tốt, nhưng hơi phiền. Oriana nhìn cô đem thức ăn vào, âm thầm tìm cách chạy trốn.



"Đám Glenda đâu?"





"Đi tìm lũ đột nhập lần trước rồi. Bệ hạ nói phải bắt được hết bọn chúng về."



"Vậy sao."



Violet đưa cho Oriana một bát cháo trắng nấu với thịt băm. Oriana nhận lấy, nhìn nhìn xung quanh thấy bình nước, ý nghĩ đen tối chợt loé lên. Cô giả vờ đặt tay lên trán, bộ dáng yếu ớt. Violet thấy sắc mặt Oriana nhợt nhạt hẳn đi thì lo lắng. "Cậu sao vậy? Lại đau đầu à?"



"Có một chút."



"Để mình đi lấy nước cho cậu."



Violet chạy ra rót nước, Oriana nhanh tay dốc một gói thuốc vào trong bát cháo, quấy quấy lên. Violet quay lại, Oriana lập tức tỏ vẻ yếu đuối. Violet đưa nước cho Oriana giúp cô uống, còn ân cần vỗ vỗ lưng Oriana cho xuôi xuống. "Sao rồi? Còn khó chịu không?"


Oriana lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt. Violet thấy Oriana đặt bát cháo xuống bàn thì hỏi cô. "Không ngon à?"



"Hình như vị có hơi lạ."



Violet cầm bát cháo lên, hương thơm ngào ngạt nhìn đâu cũng không thấy có điểm bất thường. "Nhà bếp vừa mới nấu đó, để lâu sẽ nguội, ăn không ngon nữa."



Oriana nhăn mặt, nhìn kiểu gì cũng là kì thị bát cháo. Violet thở dài không biết làm sao? Chẳng lẽ tô cháo này vị thực sự tệ như Oriana nói? Violet đành nếm thử một thìa, Oriana nhìn cô ăn vào không biểu cảm gì. Violet khó hiểu. "Ơ...ngon lắm mà. Cậu thử đi."



"Không."



Oriana từ chối thẳng thừng. Violet cũng không biết phải làm sao. Oriana im lặng một hồi, sau đó hỏi. "Cậu không đi làm nhiệm vụ với đám Glenda à?"



"Cậu đang bệnh mà. Glenda bảo mình ở lại chăm sóc cậu."



Violet đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Oriana tiếp tục câu giờ. "Nếu cậu được lựa chọn, cậu cũng sẽ gϊếŧ mấy dị nhân không theo phe hoàng tộc sao?"

"Thật sự mà nói, chúng ta và họ cũng giống nhau, đều là những người có siêu năng đặc biệt. Loại S, dân số chỉ chiếm 1%. Nếu chỉ vì bất đồng quan điểm mà gϊếŧ hại họ...thì có hơi quá đáng."



Violet hai mắt díu vào, Oriana mỉm cười dìu cô nằm xuống gường, còn không quên kéo chăn lên đắp cho Violet. "Chúng ta không ác đúng không?"



"Ừ..."



Violet giọng nhỏ dần, Oriana thấy Violet thở đều liền biết thuốc mê đã ngấm. Cô vuốt tóc Violet. "Ngủ ngon nhé! Đừng tỉnh dậy sớm nha bé ngoan."



Oriana đứng dậy, mon men trốn khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chướng ngại duy nhất đã không còn, cô có thể tự do được vài tiếng. Oriana mặc kệ trên người vẫn còn mặc áo bệnh nhân. Cô chạy đến phòng tài liệu, lục tìm đồ đạc. Tìm mãi cũng chỉ là thông tin các cá nhân trong căn cứ quân sự. Thông tin của dị nhân đều theo một khuôn mẫu, tên, tuổi, mã số cấy ghép gen...thực sự chỉ chứng minh bọn họ đều được sinh ra dưới dạng nhân bản vô tính. Thành phẩm thành công chính là những dị nhân như Oriana, hiện tại đang phục vụ cho quân đội hoàng tộc. Oriana thất vọng vì không tìm được thứ gì có giá trị. Cũng đúng, nếu Donald III đã muốn thì ông ta tuyệt đối sẽ không để lại thông tin bất lợi. Nhưng lưới trời lồng lộng, Oriana đọc đến tài liệu của Jasmine thì phát hiện ra điểm khác biệt.

"Mirror không phải dị nhân nhân tạo sao?"



Jasmine tên thật là Vasilyev Jasmine.



Sinh ngày: 12/4/3003.



Cung hoàng đạo: Bạch Dương.



Giới tính: Nữ Omega.



Chiều cao: 1m60.



Cân nặng: 55kg.



Số đo ba vòng...



Năng lực: dị nhân gương.



Phân loại cấp độ: Loại S.



Phân loại nguy hiểm: Cấp S.



Biệt danh: Mirror.



Ngày gia nhập quân đội: 03/08/3020.



Phương thức: Tự nguyện.



Và một vài thông tin nhỏ lẻ như gia đình, tuyên dương...các thứ linh tinh.



Oriana híp mắt nghi ngờ. Jasmine chưa từng nói mình không phải dị nhân nhân tạo, nhưng cũng chưa bao giờ đề cập đến người thân bạn bè trong quá khứ. Trong đống hồ sơ này, chỉ có mình Jasmine được ghi là phương thức tự nguyện. Bộ các dị nhân được sinh ra có cha có mẹ đều không muốn gia nhập quân đội sao? Vậy nên Donald III mới phải tạo ra các dị nhân nhân tạo?



Oriana cảm thấy vẫn còn rất nhiều uẩn khúc trong chuyện này. Cô nghĩ đi hỏi Jasmine sẽ rõ ràng hơn. Oriana cất đống hồ sơ vào, rồi ra ngoài. Đi được một đoạn thì cô gặp người đàn ông trên người mặc quân phục cấp cao hoàng tộc. Mà đặc biệt, trang phục này chỉ dành riêng cho các hoàng tử. Oriana cúi đầu. "Ngài là..."

Vị hoàng tử không nói gì, chậm rãi tiến đến đưa cho Oriana một tờ giấy. Oriana đọc xong thì trừng mắt lớn, kinh ngạc nhìn anh. Vị hoàng tử nhỏ giọng. "Hãy lựa chọn thật sáng suốt. Nếu cô muốn biết toàn bộ quá khứ của mình."



Vị hoàng tử rời đi. Oriana vẫn đứng đó, cô cầm tờ giấy trên tay, cảm thấy thật hoang mang. Quá khứ của cô? Tồn tại sao?



Gemini tay run run chạm vào chiếc máy ảnh mà anh yêu thích nhất. Những lời Jasmine vừa nói khiến Gemini không dám tin. Nhưng nếu đó là sự thật, vậy chẳng phải trận chiến này đang dần trở nên tàn khốc hơn hay sao?



Jasmine không muốn cho Gemini biết sự thật sớm như vậy, nhưng mà nếu không nói, thì không giải được hiềm nghi của anh. Gemini âm trầm. "Vậy đó là lý do chị gia nhập quân đội?"




"Phải."



"Chị ấy...vẫn khoẻ chứ?"



Jasmine gật đầu. "Ngoài việc kí ức bị xoá thì tất cả đều ổn. Em cũng gặp rồi mà. Cậu ta vẫn là một đối thủ đáng gờm đấy!"

Gemini quay lại nhìn Jasmine. "Chị nói, chị ấy sẽ phải hối hận nếu tổn hại em. Chị đã sớm biết thân phận của em sao?"



Jasmine thở dài. "Người điều khiển thời gian. Time, năng lực của em rất đặc biệt, sao chị lại không nhận ra chứ? Hơn nữa em còn là em trai người chị yêu. Nói gì thì, chị cũng đã coi em như là em trai ruột của mình từ lâu rồi."



Gemini không nói gì. Jasmine mỉm cười. "Sau khi gia đình em gặp chuyện. Chị đã tới, nhưng nơi đó chẳng còn ai cả. Glenda và em đều biến mất không rõ tung tích. Lúc ấy, chị mới 12 tuổi, căn bản không đủ sức vận hành năng lực tìm hai người. Mãi đến khi 17, chị mới có thể đi xuyên qua các tấm gương kết nối thế giới gương và thế giới thực. Chị thấy, Glenda ở tại căn cứ quân đội. Nhưng cậu ấy đã bị tẩy não, không hề nhận ra chị. Cho nên..."

Không cần nói Gemini cũng biết Jasmine gia nhập quân đội và ở bên Glenda gần 10 năm nay. "Vì tự nguyện nên chị không bị xoá kí ức à?"



"Ừ. Nhưng những dị nhân tự nguyện như thế, thật sự đếm trên đầu ngón tay. Không nói, chị cũng là vì Glenda, bằng mặt, mà không bằng lòng."



Gemini cầm tấm ảnh mà Jasmine đưa cho mình. Đó là bức ảnh chụp anh, Glenda và Jasmine hồi còn nhỏ. Trong ảnh, ai cũng cười rất tươi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi thành cục diện như ngày hôm nay. Không ngờ sau bao nhiêu năm, Jasmine vẫn còn giữ tấm ảnh này. Chắc hẳn, cô yêu chị của anh lắm. Dám vứt bỏ hết tự tôn, bị các dị nhân khác nhìn bằng ánh mắt kì thị, dè bỉu...Jasmine vẫn quyết tâm gia nhập quân đội để ở cạnh Glenda.



"Hiện tại Donald III đã ra chỉ thị phải bắt cho bằng được các dị nhân hoang dã. Chị chỉ muốn nói, nếu như bị bắt. Kết cục sẽ giống như Glenda và những người khác. Vậy nên, em hãy nhân cơ hội trốn đi."

Gemini lắc đầu mỉm cười. "Em muốn cứu chị của em."



"Time à..."



Jasmine ánh mắt đượm buồn nhìn Gemini. Mặc dù đã biết trước câu trả lời, nhưng thật sự không dễ chịu.



"Vậy em nhớ cẩn thận, có thông tin gì chị sẽ báo lại."



Jasmine chui vào tấm gương, Gemini gọi cô lại. "Mirror..."



Jasmine ngó mặt ra. Gemini cúi đầu. "Nhờ chị...chăm sóc cho chị gái em."



Jasmine mỉm cười. "Ừ. Nhất định rồi."



Gemini vuốt ve tấm ảnh. Glenda, anh đã nghi ngờ đó là chị mình, nhưng được Jasmine xác nhận, cảm giác thật có chút khó nói. Khi lớn lên, trông Glenda khác xa so với kí ức của Gemini. Vậy mà Jasmine vẫn nhận ra được. Em trai như anh, quả là vô tâm!



(au: đừng có dập mặt nha các đồng chí! Kịch hay còn ở phía sau :v!)