Động tác cầm thìa trên tay Tiêu Chiến đông cứng lại.
Gió lại thổi qua một tàn cây hoa quế trong nội viện, vang lên âm thanh xào xạc hòa với hô hấp rơi vào màng nhĩ, bất giác làm cho lòng người sinh ra một chút khẩn trương.
Ánh nắng theo đầu ngón tay Tiêu Chiến trượt xuống chén thuốc màu nâu đen hiện ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, hắn cụp mắt cười cười như muốn mượn đôi lông mi thật dài che hết thảy tâm tư, khiến cho ai cũng không tài nào nhìn thấu được, "Nếu ta nói bởi vì tâm ta duyệt ngươi, ngươi có tin không?"
Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim trong lồng ngực như hụt đi một nhịp. Y chậm rãi cúi đầu xuống đè lại thứ tình cảm khác thường đang trực chờ chui ra, lạnh nhạt nói, "Vương gia, người đừng đùa."
Bầu không khí trong phút chốc rơi vào tĩnh mịch.
Chỉ một lát sau đó Tiêu Chiến đã vuốt đầu y cười nói, "Ngươi đừng nghĩ nhiều, mau uống thuốc đi."
Đôi mắt Vương Nhất Bác hơi tối lại đoạt lấy chén thuốc trong tay đối phương uống một hơi cạn sạch, sau đó y rũ tầm mắt xuống không nhìn người kia nữa.
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta có việc phải rời đi trước."
Tiêu Chiến kéo miệng lên cười khổ một cái rồi xoay người rời đi. Không cần quay đầu lại cũng đủ để hắn biết có một ánh mắt vẫn luôn chằm chằm dán vào sau lưng.
Rõ ràng... chỉ thiếu một chút nữa thôi hắn đã đem người gắt gao ôm vào trong ngực.
Càng đến gần lại càng sinh ra giãy giụa, hắn không nỡ lòng lợi dụng y, cũng không nỡ để y trở thành mục tiêu bị công kích.
Nằm hết một ngày Vương Nhất Bác liền đứng ngồi không yên. Vết thương ngày hôm qua đã sớm rơi vào dĩ vãng, y suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài một chút.
Vừa mới bước ra sân nhỏ không bao lâu đã nhìn thấy khắp phủ giăng cơ man đèn hoa đăng kết hoa trông vô cùng náo nhiệt, trùng hợp thay Trịnh Phồn Tinh đang từ xa xa tiến lại gần đây, y thấy vậy liền chặn cậu lại mà hỏi dò, "Phồn Tinh, trong phủ có chuyện gì vui sao?"
"Ngày mai là sinh thần Vương gia, ngươi không biết sao?" Trịnh Phồn Tinh kinh ngạc nhìn y, "Ta tưởng với quan hệ của hai người thì vương gia sẽ tự mình nói cho ngươi biết chứ..."
Trịnh Phồn Tinh còn chưa nói xong đã vội vàng kéo người rời đi, "Đợi ta rảnh rang một tí sẽ nói chuyện với ngươi, ta đi trước nhé."
Vương Nhất Bác nhìn đám người đi qua đi lại tâm tư đã trôi đi tận phương nào.
Y với Vương gia... là quan hệ gì?
Nghĩ nghĩ một hồi liền bất giác đi tới nội viện của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đứng từ xa nhìn về phía căn phòng nơi có một người đang ngồi trong náng sớm ôn nhuận, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn im lặng rời đi.
Thiếu niên còn chưa kịp rời khỏi đã va vào ánh mắt nhu hòa của người ngồi trong phòng.
Đôi con ngươi tràn đầy xuân ý thẳng tắp xáy sâu vào người y khiến cho người ta không tìm được nơi mà lẩn tránh. Vương Nhất Bác mấp máy môi rồi chậm rãi đến gần hắn.
Tiêu Chiến thấy vậy cũng đứng dậy nghênh đón, cùng y sóng vai đi vài bước.
"Vết thương còn chưa lành sao lại chạy lung tung rồi?"
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Đã không còn gì đáng ngại rồi."
Tiêu Chiến hé miệng cười cười, "Cũng đúng, đi lại nhiều một chút cũng tốt, tránh cho ngươi ở trong phòng buồn chán đến hỏng cả người."
Hai người chầm chậm đi vào nhà, Vương Nhất Bác phát hiện trên bàn có một mũi tên bị gãy.
Y nhìn đầu mũi tên nọ hỏi, "Vương gia, người vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Phù Nguyệt lâu?"
"Ừm." Tiêu Chiến đáp nhẹ một tiếng ra hiệu cho y mau ngồi xuống.
Vương Nhất Bác thuận thế ngồi bên cạnh hắn, "Người định xử lí Phù Nguyệt lâu thế nào?"
Tiêu Chiến lạnh nhạt nói, "Nơi đó chẳng còn gì nữa rồi."
Vương Nhất Bác có chút sửng sốt khó hiểu, hỏi, "Không còn gì nữa?"
"Ừm, từ sau hôm đó Phù Nguyệt lâu đã trở thành một tòa nhà rỗng, trong lâu cũng không tìm được manh mối gì."
"Giấu thật kĩ." Vương Nhất Bác hơi dừng một chút, "Chúng ta có thể hỏi tiểu nhị, trong tửu quán nhiều người như vậy chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, nhưng..."
Tiêu Chiến nói tiếp, "Sợ sẽ giống như Phù Nguyệt lâu, khắp nơi đều bị mai phục."
"Không sai."
"Phải hành động trước huyện nha, đi điều tra thêm về ông chủ lâu thôi."
Vương Nhất Bác gật đầu nói, "Được, chút ta sẽ đi."
Tiêu Chiến nghe vậy nhíu nhíu mày, "Ngươi còn vết thương chưa lành, không được phép chạy loạn, để Phồn Tinh đi đi."
"Nhưng Phồn Tinh dạo này rất bận." Vương Nhất Bác cụp mắt thấp giọng nói, "Toàn bộ người trong phủ đều đang chuẩn bị cho sinh thần của người."
Thanh âm thiếu niên đè thấp còn kèm theo một chút âm sữa không rõ ràng, không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nghe ra một chút ủy khuất không vui của người nọ, hắn giật mình một chút rồi cười nói, "Mấy ngày trước ta định nói với ngươi, cuối cùng lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, tình thế cấp bách nên ta nhất thời quên mất. Huống chi thân thể ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, không cần phải..."
Lời còn chưa dứt Vương Nhất Bác đã lên tiếng, "Không được!"
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn y như có chút không ngờ rằng y sẽ phản ứng như vậy. Thấy Tiêu Chiến không trả lời y lại tiếp tục mở miệng, "Ta không muốn ở trong viện."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười nói, "Được, vậy ngươi ngoãn ngoãn bên cạnh ta, nếu cảm thấy không khỏe phải lập tức nói cho ta biết."
Vương Nhất Bác hài lòng gật nhẹ đầu sau đó lại cẩn thận từng li từng tí, "Chuyện kia... Vương gia... người muốn quà như thế nào?"
Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn thiếu niên bỗng nhiên sáng lên một cái, đôi con ngươi màu mực ánh lên một chút quang mang. Ánh mắt quá đỗi nóng rực làm cho Vương Nhất Bác không tự chủ được né tránh một chút, nhìn thấy phản ứng của đối phương như vậy hắn chỉ cúi đầu khẽ cười, "Chỉ cần là ngươi tặng là được."
Lời nói kia không khỏi làm cho Vương Nhất Bác có chút hoang mang rối loạn, y gắt gao cuộn chặt ngón tay tựa như suy nghĩ điều gì mà mở miệng, "Đúng rồi Vương gia, hôm đó ta đã trông thấy Nhị công tử rời khỏi tửu lâu."
Đáy mắt Tiêu Chiến xẹt qua một tia kinh ngạc trầm tư, "Ta biết rồi."
"Vương gia, ta còn có việc phải đi trước."
Đợi Tiêu Chiến lấy lại tinh thần thì người kia đã bước đi được một đoạn xa, hắn nhìn bóng lưng gầy gò của thiếu niên khóe miệng không nhịn được câu lên một nụ cười sủng nịnh.
Vương Nhất Bác một thân một mình ung dung đi dạo chợ, tiếng rao hàng huyên náo rót thẳng vào tai không làm y để tâm, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất thân ảnh gió mát trăng thanh của Tiêu Chiến.
Cuối cùng thì y vẫn không thu hoạch được gì trở về Vương phủ.
Bình thường Hà đại phu sẽ giúp y thay thuốc nhưng hôm nay được đặc cách nghỉ một ngày, chính là ngày sinh thần của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhớ tới vết thương của y liền dặn dò y không cần phải làm việc, thế nhưng sự ưu ái lần này tựa như lại trở thành gánh nặng vô hình đè nặng y.
Trịnh Phồn Tinh bận rộn không nhìn thấy người đâu, Tiêu Chiến cũng bị tầng tầng lớp lớp khách quý vây khốn, cả một Vương phủ lớn như vậy mà chỉ có một mình y là nhàn rỗi, thực sự quá mức giày vò.
Lượn lờ trong phủ vài vòng lại đi đến nội viện của Tiêu Chiến, cửa nội viện vẫn luôn rộng mở không bao giờ khép lại, y vừa tới gần một chút liền nghe thấy âm thanh quen thuộc rót vào màng nhĩ, y nghiêng người tựa vào cửa cẩn thận lắng nghe.
"Bên trong Phù Nguyệt lâu đều là thích khách, đã điều tra cả tửu quán phía đối diện, ông chủ quán là một người vô cùng bình thường không có gì khác biệt nhưng mũi tên rất có thể được bắn ra từ đây nên sự việc lần này hẳn là không hề đơn giản."
Một âm thanh trầm thấp trong phòng vang lên, "Nói như vậy thì Tiêu Ý và phó tướng Lưu chắc chắn có vấn đề."
Yên lặng một lúc âm thanh lạ lẫm kia lại vang lên, "Đã tìm được biện pháp phá giải xe pháo chưa?"
"Vẫn chưa có đầu mối, uy lực của xe pháo rất lớn, muốn tìm ra biện pháp chống đỡ thực sự không dễ dàng."
"Phải nhanh lên một chút, hiện nay chúng ta không biết được ngoại bang có đang giữ bản vẽ của xe pháo hay không, nếu bây giờ khai chiến thì kẻ gặp bất lợi chắc chắn là chúng ta. Còn có, những chuyện nguy hiểm như vậy lần sau cứ để vị thiếu chủ chỗ ngươi đi đi, đừng tự đặt mình vào nguy hiểm."
Vương Nhất Bác nghe vậy ánh mắt trầm xuống, càng ngưng thần tiếp tục lắng nghe.
Quả thật đúng như những gì y đoán, Tiêu Chiến đã biết thân phận thật sự của y.
"Không được." Người kia vừa dứt lời Tiêu Chiến liền mở miệng có chút gấp gáp, "Hoàng Thượng đừng nên thăm dò ta, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ta sẽ giải quyết chuyện này thật tốt."
"Huynh trưởng, nếu có người biết chuyện này lấy y ra uy hiếp ngươi thì ngươi định làm như thế nào?"
"Ta sẽ không để chuyện này xảy ra."
Một câu này vừa dứt Vương Nhất Bác liền cảm thấy ấm áp trong lòng, tầng tầng lớp lớp tình cảm mãnh liệt như đồng loạt phá tan gông cùm xiềng xích mà chui ra. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến y buông lỏng cảnh giác không cẩn thận giẫm lên một mảnh lá khô.
Thanh âm lá khô vỡ vụn vang lên cực nhỏ đột nhiên đánh thức cả ba, mi tâm Vương Nhất Bác nhảy lên một cái vô thức muốn chạy đi thật nhanh. Nhưng còn chưa đợi y kịp rời đi thì một cơn gió đã phá tan cửa phòng mang theo lưỡi kiếm sắc nhọn cùng đôi con ngươi tràn ngập sát khí. Kiếm khí lạnh lẽo thổi tung mái tóc rối của y, y nhìn đôi con ngươi lạnh nhạt của Tiêu Chiến, vẻ mặt liền thoáng qua chút phức tạp.
Sau khi nhìn rõ người tới là ai Tiêu Chiến không khỏi giật mình, kiếm trong tay cũng dần dần thu lại mà trong mắt cũng chỉ còn một mảnh ôn nhu. Da Vương Nhất Bác trời sinh rất trắng làm nổi bật thêm vết thương đỏ bị thân kiếm xẹt qua. Hắn do dự đưa tay lên khẽ chạm vào cần cổ vương máu của thiếu niên, thật lâu mới mở miệng, "Bị dọa sợ sao?"
Vương Nhất Bác có chút không hiểu ngước mắt lắc đầu nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt của y, động tác của Tiêu Chiến vô thức nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn sửa sang lại mái tóc hơi loạn của thiếu niên, xoa đầu y nói, "Ngươi về phòng chờ ta trước, chút nữa sẽ qua tìm ngươi sau."
Thanh âm ôn nhu mang theo hơi thở mê hoặc thấm đẫm ruột gan, Vương Nhất Bác nghe lời gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Hoàng Đế nhìn thân ảnh của thiếu niên dần dần biến mất hướng Tiêu Chiến lắc đầu, "Huynh trưởng, ngươi thật sự thay đổi rồi."
"Nếu như là ngươi của trước đây, người nọ chắc chắn không thể nào toàn vẹn rời khỏi."
"Không." Đáy mắt Tiêu Chiến bỗng chốc phủ lên một tầng hàn ý, "Ta hiện tại cũng như vậy."
Bởi vì là y.
Suzie