Cuối cùng đợi đến khi Hà đại phu giúp y băng bó và chữa trị vết thương xong thì người cũng đã ngất lịm đi. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt người xuống giường rồi dùng khăn ấm cẩn thận lau mặt, lại thay y đắp chăn cẩn thận mới chậm rãi ra khỏi phòng.
Hà đại phu đã đến đại sảnh từ trước kính cẩn chờ đợi.
Tiêu Chiến chậm rãi ngồi xuống một bên, "Thế nào?"
"Bẩm Vương gia, trên mũi tên không có độc, chỉ bị thương ngoài da thôi, vết thương lão phu đã xử lí ổn thỏa rồi, xin Vương gia cho người theo lão phu lấy thuốc."
"Phồn Tinh."
Vừa dứt lời Trịnh Phồn Tinh liền chủ động đứng lên cùng Hà đại phu bước ra ngoài, cậu nhìn bước chân càng đi càng vội của Hà đại phu có chút không hiểu hỏi, "Hà đại phu, sao ngươi lại nóng vội như vậy?"
"Phồn Tinh à, lần sau gặp chuyện như thế này có thể gọi Trần đại phu tới được không?" Hà đại phu xách theo hòm thuốc vừa đi vừa nói, "Lão phu sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp bộ dạng đó của Vương gia, dọa chết lão phu mất."
Trịnh Phồn Tinh vội vàng đuổi kịp bước chân lão, "Hà đại phu, ngươi chờ ta..."
Lần tiếp theo Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là nửa đêm.
Ngọn nến bên cạnh sớm đã đốt hết, trong phòng một cảnh vắng lặng chỉ còn sót lại một vệt ánh trăng yếu ớt đậu trên bệ cửa sổ. Bóng đêm mờ ảo làm thiếu niên chấn kinh, hình lưỡi liền trước ngực lại không tìm thấy nữa, y mím chặt môi chịu đựng cơn đau nhức phía sau lưng lần bước xuống giường nhưng không ngờ hai chân lại mềm nhũn vô lực vấp vài đôi giày để cạnh giường mà vô lực ngã xuống.
Thời điểm cánh tay va chạm mạnh mẽ với mặt đất cứng rắn vết thương sau lưng liền truyền đến một cảm giác tê tái ngấm vào tận xương tủy, Vương Nhất Bác nhịn không được rên khẽ một tiếng, hàm trên cắn chặt hàm dưới, thâm tâm nhộn nhạo tự mắng mình một câu "Phế vật!"
Một tiếng động lớn vang lên làm người đang ghé vào bàn ngủ thiếp đi choàng tỉnh dậy, Tiêu Chiến cảnh giác liếc nhìn quanh phòng vội vội vàng vàng ôm Vương Nhất Bác ngồi lên giường rồi quay lại thắp nến.
Vương Nhất Bác sững sờ nhìn hắn, hiển nhiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn đau. Một cái chớp mắt tiếp theo sau lưng bỗng truyền đến cảm giác máy lạnh, y phục bị người kia dễ như trở bàn tay cởi ra, y không nhịn được hoảng sợ nói, "Tiêu Chiến!"
"Đừng động." Tiêu Chiến đè chặt dầu vai thiếu niên nương theo ánh nến cẩn thận quan sát sau lưng người nọ, băng gạc trắng xoa sau lưng không biết từ lúc nào đã nhiễm một tầng máu đỏ, hắn chợt cảm thấy mi tâm như nảy lên một cái, trầm giọng nói với người kia, "Vết thương nứt ra rồi."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn hắn một cái, đuối lí cúi đầu chậm chạp mặc lại y phục. Dù đã cực kì cẩn thận nhưng động tác vẫn đụng chạm đến vết thương làm y đau đến hít vào một hơi, đang định tiếp tục mặc vào thì bàn tay bị người kia bắt lấy.
Tiêu Chiến cường ngạnh đẩy tay thiếu niên ra, trong ánh mắt kinh ngạc của y, hắn giúp y mặc lại y phục, thuận thế lại đem người ôm vào trong ngực.
Hắn nhìn người trong ngực ôn nhu hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Đợi một lúc cho đến khi cơn đau hoàn toàn biến mất Vương Nhất Bác mới mở miệng, "Dây chuyền..."
Tiêu Chiến nghe vậy liền rút từ trong ngực áo ra sợi dây chuyền đưa cho thiếu niên, bàn tay còn chưa kịp rút ra đã bị người đoạt lấy. Hắn nhìn bộ dạng khẩn trương của thiếu niên, nhăn đầu lông mày, không vui nói, "Rất quan trọng sao?"
Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt sợi dây chuyền trong ngực nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừm."
Nghe được câu trả lời của y sắc mặt hắn trầm đi chút ít, hắn đang định nói điều gì đó lại bị âm thanh trầm trầm còn mang theo giọng sữa vang lên chặn lại, "Là di vật mẫu thân để lại cho ta."
Tiêu Chiến giật mình.
Một hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, "Tại ta nhiều lời."
Trong phòng không hiểu sao lại rơi vào trầm mặc, trầm mặc đến nỗi còn có thể nghe thật rõ âm thanh hít thở của đối phương và nhịp tim đập hữu lực. Lỗ tai Vương Nhất Bác nóng bừng lên giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Tiêu Chiến lại bị đối phương ôm thật chặt vào lòng.
"Đừng động, cẩn thận vết thương." Tiêu Chiến trầm giọng nói một câu sau đó yên lặng một lúc hỏi, "Tại sao lại đỡ mũi tên đó thay ta?"
Vương Nhất Bác sửng sốt trong nháy mắt nói, "Bảo vệ Vương gia là chức trách của ta."
Tiêu Chiến nghe vậy đôi mắt hơi tối đi vài phần, tầm mắt hắn rũ xuống nhẹ giọng nói, "Thì ra là vậy."
Một câu nói không nặng không nhẹ vậy mà lại có thể làm cho Vương Nhất Bác hốt hoảng một trận, y cố gắng bình ổn tâm trí, thong dong nói, "Trên mũi tên không có độc chứ?"
Tiêu Chiến nhìn y một cái như thấu hiểu nói, "Không có."
"Sao lại kì lạ như vậy?" Thiếu niên nhíu mày trầm tư, "Nếu bọn họ muốn giết người thì vì sao lại không hạ độc?"
"Không biết nữa." Tiêu Chiến lắc đầu, lời nói trong phút chốc xoay chuyển, "Tại sao ngươi lại muốn tự nhổ tiễn?"
Kí ức thuở nhỏ lại hiện lên trong đầu, Vương Nhất Bác không thèm suy nghĩ liền thốt ra, "Lúc trước ta đều tự nhổ..."
Thanh âm thiếu niên im bặt rồi dừng hẳn, y có chút hối hận mím môi một cái, trầm mặc không nói gì. Bàn tay khoác trên vai thiếu niên không tự chủ siết chặt một chút, rất lâu sau hắn mới nói với y, "Rất đau đúng không?"
Vương Nhất Bác sửng sốt trong nháy mắt rồi liếc nhìn hắn, y không biết chuyện người kia muốn biết là chuyện lúc trước hay chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua liền thuận miệng nói, "Vẫn ổn."
Đầu bên kia trầm mặc một lát lại hỏi, "Ngươi có nhìn thấy ai bắn tên không?"
Vương Nhất Bác gật đầu nói, "Có thấy, bất quá ta cũng không nhận ra người kia, điều tra chỉ tổ phí công."
Vương Nhất Bác nói xong liền cắn cắn môi dưới sợ đối phương sẽ một mực tra hỏi chuyện cứ điểm. Tình thế lúc đó là do ép buộc nên y mới bất đắc dĩ nói với Tiêu Chiến, tuy rằng rất có thể hắn đã biết được thân phận của y nhưng nếu giấu được thì tốt nhất vẫn cố giấu.
"Đợi ngươi khỏe hơn một chút rồi tra cũng không muộn." Tiêu Chiến xoa đầu y, "Còn một canh giờ nữa trời mới sáng, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi."
Vương Nhất Bác nhìn đáy mắt thâm đen của hắn nói, "Vậy còn người?"
"Ta ở đây trông ngươi ngủ."
Đáy lòng dâng lên một cố ấm áp, Vương Nhất Bác phất tay nói, "Không cần đâu, người trở về nghỉ ngơi đi."
"Lại đây, nằm xuống." Tiêu Chiến đỡ y nằm nghiêng trên giường, thấy y vẫn như cũ không hề nhúc nhích mà nhìn hắn chằm chằm liền không nhịn được cười, "Chờ ngươi ngủ ta sẽ đi."
"Ừm."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền.
Bên cạnh đã không còn động tĩnh gì nữa.
Mặc dù đang nhắm mắt nhưng y vẫn mơ hồ cảm nhận được cái bóng mờ ảo của Tiêu Chiến chiếu lên người y tựa như ngọn gió đông khuấy động cõi lòng bằng phẳng. Không hiểu sao mà tự dưng y lại sinh ra chút căng thẳng nên không tài nào chìm vào giấc ngủ được nữa.
Nhắm mắt như vậy giả bộ hồi lâu đến khi trời gần sáng người kia mới lẳng lặng rời đi.
Thiếu niên thăm dò mở nửa con mắt thấy trong phòng không còn ai mới khó nhọc ngồi dậy. Y liếc nhìn qua ánh nắng sớm mờ mờ ngoài cửa sổ, xỏ giày vào rồi chậm rãi ra ngoài.
Vương Nhất Bác liếc nhìn bức tường cách đó không xa, khẽ thở dài một hơi rồi ngồi trên băng ghế đá trước viện.
Một khắc ngăn cản mũi tên kia trong đầu y cơ hồ trống rỗng, thân thể không tự chủ được như phản xạ có điều kiện.
Nếu muốn giết thì chỉ có y mới có thể giết hắn.
Người khác tốt nhất đừng bao giờ mơ đụng đến một cọng lông tơ của hắn.
Vương Nhất Bác bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc một thoáng, sau đó y luống cuống nhéo nhéo ngón tay tiếp tục cúi đầu thất thần.
Tiêu Chiến luôn luôn có cách làm y buông lỏng cảnh giác, dỡ xuống phòng bị, đem tất cả những điều mình biết kể cho hắn nghe.
Hắn giống như đang cố tình lừa gạt y.
Nhưng sự tình chưa điều tra rõ ràng, y không thể giết Tiêu Chiến lúc này.
Mặc dù biết người kia tâm tư khó thấu, nhất định không có khả năng trở thành một quân cờ trong tay người khác nhưng trong lòng y vẫn sinh ra một chút chờ mong cùng thiên vị.
Mong chờ rằng Tiêu Chiến sẽ không lợi dụng y, y cũng thật sự mong rằng hắn sẽ không có mệnh hệ gì. Chẳng biết từ khi nào mà việc ra tay với Tiêu Chiến đã làm khó y như vậy.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía những tia nắng sớm nơi hừng đông, đáy lòng như có điều gì đang dậy sóng chuẩn bị phá kén chui ra.
Tâm đã duyệt người.
Y mở miệng phun ra vài câu oán giận sau đó kinh ngạc cười cười, "Không có khả năng..."
Tiếng thì thầm bị gió đông thổi đi.
"Vì sao lại muốn thay hắn đỡ mũi tên này?"
Nửa canh giờ sau Tiêu Chiến lại một lần nữa trở lại sân nhỏ, vừa mới bước vào trong nội viện đã nhìn thấy thân ảnh gầy gò của thiếu niên ngồi đón gió đông.
Người nọ một mình ngồi trong viện, y phục phong phanh cau chặt mày, thân thể suy nhược nên sắc mặt có chút tái nhợt, mặc dù như vậy nhưng vẫn tựa như trích tiên không dính bụi trần.
Tiêu Chiến nhăn mày đi đến trước người thiếu niên chắn gió lạnh rồi mang một chiếc áo khoác lên người y.
"Sao ăn mặc thế này mà đã chạy ra đây ngồi?" Tiêu Chiến đưa tay sờ trán y xác nhận không có điều gì đáng lo mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi đang bị thương, rất dễ bị nhiễm phong hàn, sao lớn vậy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân?"
Vương Nhất Bác nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn hắn, trên mặt phảng phất tựa như tức giận, "Không cần Vương gia nhọc công lo lắng."
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng buồn buồn của y bật cười một chút, hắn vừa định mở miệng đã thấy Trịnh Phồn Tinh bưng một bát thuốc đi tới.
"Đi thôi." Tiêu Chiến kéo cổ tay người nọ đi, "Về phòng uống thuốc."
Vương Nhất Bác liếc qua bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình im lặng theo đối phương đi vào trong nhưng trong đáy lòng lại âm thầm nổi lên một gợn sóng.
Sắp xếp ổn thỏa xong cho thiếu niên, Tiêu Chiến liền nhận lấy chén thuốc trên tay Trịnh Phồn Tinh rồi đuổi người ra ngoài, trong căn phòng nhỏ thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiêu Chiến chậm rãi ngồi xuống bên giường múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng thổi nguội, Vương Nhất Bác bị loạt động tác của hắn làm cho hoảng hốt sau đó vội vàng vịn lại cánh tay của người kia, "Vương gia, ta chỉ bị thương ở lưng thôi."
Tiêu Chiến lập tức cười cười, "Sao vậy? Ta đút ngươi không vui sao?"
Vương Nhất Bác mím môi một cái ấp úng giải thích, "Không phải, ta..."
"Được rồi." Tiêu Chiến ngắt lời thiếu niên, thuận thế đưa chiếc thìa đang cầm trong tay đưa đến bên miệng y, "Uống nhanh đi, để nguội uống không tốt."
Vương Nhất Bác cam chịu số phận thở dài một tiếng, cúi đầu uống thuốc.
"Đắng quá..."
Vị đắng xâm chiếm cả khoang miệng làm đôi mày thanh tú của thiếu niên nhăn tịt vào nhau.
Tiêu Chiến nhìn biểu cảm thống khổ của thiếu niên không ngừng nở nụ cười, mãi cho đến khi người nọ trừng mắt nhìn hắn một cái mới thu liễm lại một chút. Hắn chậm rãi đi đến cạnh bàn gỗ, cầm lấy một đĩa mứt hoa quả trở lại bên giường.
Trông thấy mứt hoa quả trong tay người kia, ánh mắt thiếu niên lập tức sáng lên một cái.
Tiêu Chiến lập tức bị phản ứng của người nọ chọc cười, trái tim thở dài cảm thán tính tình thiếu niên thật dễ dỗ, bàn tay tự giác đưa mứt quả đến trước mặt người kia, không ngờ người nọ vậy mà lại trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn cắn một miếng lớn.
Răng thiếu niên nhẹ nhàng cọ vào đầu ngón tay hắn một cái, cảm giác mềm mềm ngứa ngứa tựa như bị chiếc lưỡi nham nhám của một chú mèo con liếm láp.
Ánh mắt Tiêu Chiến hơi chìm xuống có chút bối rối nhét mứt quả vào tay thiếu niên, "Tự cầm đi, nếu không làm sao ta đút thuốc cho ngươi được."
Vương Nhất Bác không hiểu gì cầm lấy mứt hoa quả lầm bầm, "Vì vậy ta mới nói muốn tự uống..."
Tiêu chiến liếc mắt nhìn y, người nọ liền thức thời im lặng.
Vương Nhất Bác cúi đầu vuốt vuốt mứt quả trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên uống một ngụm thuốc, khóe mắt lại bất giác rơi trên mặt người kia.
Y không nặng không nhẹ siết lấy mứt quả trên tay giống y vô ý mà dò hỏi, "Vương gia, vì sao người lại đối xử tốt với ta như vậy?"