Ai cũng biết rằng việc thực hiện một điều ước trên một ngôi sao băng có thể biến một điều ước thành hiện thực, nhưng chưa ai nói rằng việc nhìn thấy một ngôi sao băng lại khó đến vậy.
Cả hai lên xe trước giờ xe khởi hành 2 phút, đến bến thì leo con đường núi ngoằn ngoèo với chiếc túi trên lưng gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi đầy hoa tím nhạt trước khi bầu trời tối sập xuống. Sau đó cả hai đã dựng lên một chiếc lều nhỏ ở một không gian thoáng đãng.
Vì điều kiện không cho phép nên cũng không mang nhiều đồ, nhưng Vương Nhất Bác đã cố ý mang theo nửa gói đồ ăn vặt, dựng lều xong liền ngã xuống trước mặt Tiêu Chiến, tùy ý để anh lựa chọn.
"Em là con nít sao? Đi ra ngoài mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy." Tiêu Chiến buồn cười cầm lên một ống khoai tây chiên vị truyền thống.
Vương Nhất Bác lần đầu tiên ở cùng với anh mà không bị lúng túng, cậu liền mở rèm lều ra thò đầu ra ngoài, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu chỉ thấy bầu trời xám xịt bị mây đen bao phủ.
" Mưa sao băng vì cái gì còn chưa tới?"
" Khả năng đã tới." Tiêu Chiến nhẹ giọng cười rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, " Chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
Cậu lại hỏi, "Liệu điều ước này có thành hiện thực không?"
“ Anh cũng không biết nữa.” Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, “Chúng ta thử xem sao?”
Thử một chút tựa hồ cũng chẳng mất mác cái gì. Vương Nhất Bác định gật đầu biểu thị đồng ý, nhưng sau gáy đột nhiên cảm thấy hơi ngứa, dùng móng tay cào vào cái túi căng phồng dưới cổ áo, nhưng càng gãi càng ngứa, và túi dường như phồng lên rất nhiều.
Mãi cho đến khi Tiêu Chiến nhìn không được nữa liền nắm chặt tay cậu lại, rồi nói:
" Để cho anh xem."
Vương Nhất Bác cảm giác được Tiêu Chiến đang vén cổ áo mình lên kiểm tra, có lẽ ánh sáng không tốt, chỗ phồng lên thấp hơn một chút, Tiêu Chiến không nhìn rõ tình hình, vì vậy liền cởi cúc áo trên cùng của Vương Nhất Bác.
" Đừng chạm vào quần áo của em."
Cậu lập tức lấy tay che cổ áo mình, hai mắt tròn xoe, nhưng cậu lại không biết rằng cậu đang xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng đến tận mang tai.
“Không, anh không thể nhìn rõ.” Giọng điệu của Tiêu Chiến vốn là bất lực, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cậu như vậy anh liền cười trêu chọc, “Hơn nữa, đây là quần áo do anh may, có chuyện gì vậy?”
Vương Nhất Bác hiếm khi bị ai chặn và nói không nên lời.
Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể để Tiêu Chiến xốc cổ áo mình lên, sau đó từ trong túi xách lấy ra một loại thuốc mỡ trị dị ứng muỗi đốt, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên đầu ngón tay ấm áp lên chỗ ngứa và sưng tấy ở sau gáy. Sự đụng chạm mơ hồ giữa làn da khiến cậu không dám cử động chút nào, và các giác quan toàn thân đều phóng đại vô hạn.
Cậu nghe thấy âm thanh ở ngoài lều do tiếng ve sầu kêu, lại thấy được trên lều là hình bóng của hai người chồng lên nhau liền cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tiêu Chiến phả vào nơi nhạy cảm sau gáy.
Thực ra đó chỉ là một chiếc túi chống muỗi, sao lại phải cẩn thận như vậy.
Nhưng trên đời này, chỉ có Tiêu Chiến là quan tâm đến cậu nhiều như vậy, dạy cậu may quần áo, giúp cậu trang trí cửa hàng, rửa tay và nấu súp cho cậu ăn, cùng cậu leo lên mái nhà có ngói, rồi nhảy xuống vực sâu có nước, nấu canh cho cậu. Đỉnh núi không người này cùng nhau chờ sao băng, cho dù Vương Nhất Bác hiểu rõ hơn ai hết, lý do của tất cả chuyện này là do cậu không chịu dạy thêu cho Tiêu Chiến.
Tựa như cá voi thuộc về biển người, Tiêu Chiến không thuộc về nơi đây, rốt cuộc anh phải trở về với biển người.
" Cha em thân thể không tốt, các bác sĩ đều nói ông ấy sống không quá ba mươi tuổi."
Khi Vương Nhất Bác lên tiếng, động tác của Tiêu Chiến dừng lại, thế nhưng anh cũng tiếp tục bôi thuốc như không có chuyện gì xảy ra.
" Ông bà không muốn cha em trì hoãn việc cưới gả con gái của người khác. Chính người phụ nữ đến từ Hong Kong kia đã nói rằng, đã yêu cha em ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không phải cha em,thì sẽ không lấy chồng, lời nói đó đã làm cảm động mọi người ở trong thị trấn, cuối cùng họ kết hôn trong sự chúc phúc của mọi người."
" Sau này bà ấy gả cho cha em, bà ấy bắt đầu học thêu thùa từ bà của em, nhưng khi em mới lên một tuổi, bà ấy đã rời bỏ khỏi thị trấn này, và không trở lại. Cha em vì thế mà tích bệnh nặng, và ông đã qua đời không lâu sau đó. Khi em học lên lớp ba tiểu học, ông nội em vì đi mua vải trên quận mà bị tai nạn ô tô, trong vòng hai năm, bà em cũng qua đời."
" Trước kia anh hỏi em vì cái gì mà ngôi nhà này chỉ có một người, đây chính là đáp án.'
Đây là câu chuyện bí mật và không thể nói ra trong suốt 19 năm cuộc đời của cậu, và cậu đã kể tất cả cho người đứng sau nghe mà không hề giấu diếm một chút bí mật nào.
Nhưng cậu lại không muốn nhận từ ai bất kì sự thương hại nào.
Người phụ nữ sinh ra cậu là một kẻ nói dối, bà ấy nói bà ấy thương cậu nhưng bà ấy lại chọn cách rời bỏ cậu.
Đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt trong lòng bàn tay, như muốn ăn sâu vào da thịt, Vương Nhất Bác không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mặt Tiêu Chiến lưu luyến mà từng chút tra hỏi người kia.
" Tiêu chiến, anh là lừa đảo sao?"
…………….
Kỉ niệm giống như sương mù, và biến mất theo một làn sóng, quá dễ dàng.
"Sau đó thì sao?"
Vương Nhất Bác đứng bên quầy bar trong góc của buổi tiệc, với một ly cocktail màu đỏ thẫm trên tay, nhưng cậu lại không uống một ngụm nào từ đầu đến cuối. Thay vào đó, Thiệu Từ An chống cằm bằng một tay và lắng nghe câu chuyện của cậu, một cách cẩn thận và từng li từng tí.
" Sau đó A Chiến trả lời cậu như thế nào?"
Cậu nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh đầy màu đỏ thẫm chói mắt, ánh mắt thâm thúy, trầm mặc hồi lâu đến nữa ngày.
Mọi người luôn nói rằng bạn không thể gặp những người quá tuyệt vời khi bạn còn trẻ, nếu không, bất kể bạn gặp ai trong tương lai, bạn sẽ nghĩ rằng người đó không hơn không kém.
Vương Nhất Bác chưa từng chịu tin.
Những người như cậu sinh ra vốn đã có trăm nghìn vết thương nên tính cạnh tranh, kiêu ngạo, chiếm thế thượng phong trong mọi việc, thà hại người khác còn hơn là hại mình.
Một người như cậu sao có thể dính vào một kẻ dối trá nhiều năm như vậy mà không bao giờ quên được.
Nếu như không phải Tiêu Chiến nói sẽ yêu cậu.
" Không phải cậu hỏi tôi, tôi đã quên anh ấy chưa sao?"
Khóe môi nhếch lên đầy vẻ tự giễu, rõ ràng cậu không phải uống rượu, nhưng dường như cả đêm đã say. Ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Người đàn ông đó giống như cả một dải ngân hà, đủ lớn để nhấn chìm mặt trăng không biết bơi.
Ai cũng có thể quên, nhưng cậu thì không.
" Andy, tôi không thể quên."
Cuối cùng, cậu miễn cưỡng chấp nhận ngã xuống, rồi nhắm mắt uống cạn ly rượu đỏ như máu trong ly.
*