Kỳ thật Vương Nhất Bác không thích chụp ảnh tí nào.
Cậu kiêu ngạo tự hỏi, không thích chụp những bức ảnh mà lúc nào nó cũng trống rỗng và cậu chỉ có một mình, như thể cậu đang rất cô đơn và rất cần sự thương hại,khi nhìn vào ống kính tối đen như mực một lần nữa, cậu cảm thấy như thể một lỗ đen đã nuốt trọn con người cậu vào bóng tối vô tận, một lần nữa không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cho nên mỗi khi Tiêu Chiến đưa máy quay về phía cậu, cậu không khỏi cứng người, không biết nên đặt tay chân ở đâu. Có lúc lo lắng đến mức tay chân cứ loay hoay mãi, Tiêu Chiến bên cạnh cũng không nhịn được cười trong lúc quay, anh cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười khi thấy cậu sắp nổi giận với sự giám sát của mình, lịch sử đen tối trong máy ảnh cũng bị xóa hoàn toàn.
Cậu có thể đối với cái này nói không thể, dù sao thái độ của cậu đối với Tiêu Chiến vẫn lạnh lùng và tệ bạc như mọi khi, cho dù Tiêu Chiến có tức giận đến đâu, cậu cảm thấy mình khó hòa hợp và vô lý.
Nhưng mà mỗi khi Tiêu Chiến cho cậu xem kịch bản của anh đã viết, cho dù cậu không hiểu cái gì là cảnh tầm xa và tầm ngắn hay tông màu sáng, dày đặc chú thích viết trên tay, đèn sáng rọi vào màn đêm, nhưng cậu cũng không phải là dạng không có lương tâm, cậu cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Cự tuyệt liền không thể nói ra.
Leng keng leng keng
Chuông gió bằng gỗ treo trên cửa vang lên giòn giã, Vương Nhất Bác đẩy cửa của khách sạn duy nhất ở trong thị trấn, lễ phép chào hỏi Lâm bá đang dọn dẹp sân, sau đó liền vội vàng mà đi vào trong tìm Tiêu Chiến.
Khách sạn ở thị trấn nhỏ không thể so với khách sạn ở thành phố lớn, trang trí bên trong tương đối đơn giản, không có gì ngoài một cái giường, một phòng tắm và một chiếc TV kiểu cũ. Tiêu Chiến đã sống trong khách sạn này trong khoảng thời gian này, anh cũng không có ý kiến gì. Anh cũng không biết là mình đã quen hay chưa.
Cuối hành lang tầng một là phòng của Tiêu Chiến. Cậu liền vội gõ cửa phòng người kia rồi nói:
"Tiêu chiến, mở cửa."
Vương Nhất Bác vẫn nhớ kỹ trong chuyến xe buýt trở về cả hai có đi ngang qua một ngọn núi, trên đỉnh núi là trang trại điện gió do chính phủ phát triển những năm gần đây, nhìn từ xa vô số cối xay gió màu trắng đang bật lên biển hoa màu tím nhạt, đặc biệt sáng sủa và tươi mát bởi mặt trời giữa mùa hè.
Lúc đó Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh cậu rồi nói:
" Địa hình khoáng đạt, hẳn là rất thích hợp nhìn mưa sao băng."
Mấy ngày gần đây, tin tức đang truyền đi về trận mưa sao băng chòm sao Sư Tử sắp tới, Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy, chỉ là lời nói trong miệng không bao giờ có thể nói ra được điều gì tốt đẹp.
" Anh lớn như thế này rồi, mà vẫn còn tin vào thiên thạch?"
Tiêu Chiến ôn nhu cười nhẹ, giống như ánh sáng ấm áp xuyên qua kính xe rồi rơi vào mu bàn tay của Vương Nhất Bác, thật lâu sau mới bắt đầu nóng lên, anh nói:
"Nếu trái tim của cậu có sự khao khát, cậu sẽ tin vào bất cứ điều gì."
Vương Nhất Bác mặc dù không biết Tiêu Chiến đang yêu cầu cái gì, nhưng cậu biết rằng xe chỉ dừng ở gần ngọn núi trong thị trấn mỗi ngày chỉ có một lần, và bản tin phát sóng rằng đêm nay sẽ có mưa sao băng trên diện tích rộng sẽ đến. Muốn xem thì nhất định phải bắt kịp chuyến xe vào buổi tối.
Nhưng mà cho dù Vương Nhất Bác có gõ cửa thế nào thì tuyệt nhiên chẳng có ai ra mở cả.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ theo bản năng mà cậu bối rối tay chân loạn lên, giống như trái tim bị rơi xuống đáy vực, vốn là không có được nhiều cảm giác an toàn giờ đây cảm giác an toàn cũng biến mất cứ vậy mà cậu hoàn toàn lọt vào xuống đáy vực. Cậu gấp rút dùng sức đập mạnh vào cánh cửa của gian phòng kia, sợ không dám nhìn thẳng vào suy đoán của mình.
" Tiêu chiến! Tiêu Chiến anh có ở bên trong không?"
"Tiểu Vương, con đang tìm một chàng trai sống ở đây à?"
Nghe thấy động tĩnh, Lâm bá từ trong sân bước vào, nói với cậu qua một hành lang nhỏ: "Tối qua bác thấy anh ta thu dọn đồ đạc, như thể anh ta chuẩn bị rời đi. Nhưng anh ta đã trả một tháng tiền thuê phòng, cái này vẫn là còn bảy hoặc tám ngày nữa mới hết kỳ, có thể là đi ra ngoài làm việc, hoặc là con chờ đợi hay gọi điện cho người đó thử. "
Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác dường như mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, cậu muốn liên lạc với Tiêu Chiến nhưng lại không có số điện thoại hay WeChat, trong đầu của cậu bây giờ chỉ vang lên những câu nói "thu dọn đồ đạc" của Lâm bá. Nó như thể hàng ngàn con ong đang vo ve trong cái đầu chật chội, lớn đến mức làm cho đầu của cậu như muốn nổ tung.
Cuối cùng cậu cũng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tấm danh thiếp mà Tiêu Chiến đưa cho cậu ngày hôm đó, cậu giống như một kẻ chết đuối rồi đột nhiên nắm lấy một tấm ván nổi cứu vớt, thế là Vương Nhất Bác nhấc chân chạy nhanh về nhà.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng khóa cửa mở sau lưng.
" Nhất Bác?"
Khi giọng nói dịu dàng như mọi khi vang lên, nó giống như một tia sáng từ trên trời rọi xuống thế giới đen tối nơi mà cậu không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình, nhưng lại đâm sâu hoàn toàn vào cậu khiến cậu không thể mở mắt nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Có một sự thôi thúc nào đó trong dòng máu ấm nóng kia khiến cậu như một con thú nhỏ lâu ngày vì cô đơn mà quay người lại lao vào vòng tay của người nam nhân kia, khiến Tiêu Chiến không thể đứng vững mà lùi lại mấy bước.
Tiêu Chiến dường như bị hành động của cậu làm cho sợ hãi, anh sững sờ một lúc rồi mới vỗ nhẹ vào lưng của cậu như để trấn an, sau đó anh lại mở miệng xin lỗi theo thói quen.
" Thật xin lỗi, lúc nãy do anh tắm ở vòi nên không nghe tiếng em gọi."
Hai tay cậu ôm quanh eo của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đầu vừa vặn ở hõm vai của anh, người kia trên thân vốn rất nhẹ nhàng thoải mái khống có nữa phần hơi nước, cũng căn bản không ngửi được mùi dầu gội hay xà bông tắm.
Cậu biết anh đang nói dối, nhưng cậu lại thông minh không muốn vạch trần nó nên đành chọn cách im lặng.
Hắn chỉ là bình sinh lần thứ nhất lấy hết dũng khí đưa tay bắt lấy thứ gì, liền bắt đầu mơ mộng hão huyền vọng tưởng cũng không tiếp tục buông ra.
Đó là lần đầu tiên trong đời cậu lấy hết can đảm để vươn tay nắm lấy một thứ gì đó, và sau đó cậu bắt đầu mơ mộng và không bao giờ buông tay.
" Tiêu Chiến, em với anh cùng nhau đi xem sao băng."