[ZSWW] Anh Cây Nhỏ

Chương 6




"Trời mưa lâu rồi, lâu lắm rồi cũng chưa thấy mưa như vậy." Chú Khải nhìn trời mưa bên mái hiên ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng.

"Chà, mưa năm nay thật lớn, cháu nhớ rằng thôn Thảo Tiên cho đến bây giờ chưa từng có đợt mưa nào lớn như vậy, mưa không ngớt." Tiêu Chiến đưa cho hắn cốc trà thuốc còn bốc hơi nghi ngút.

"Ta đã gọi điện cho anh Hạ Thiên của cháu, mưa quá lớn, đường không dễ đi, ta bảo hắn cứ ở đó nghỉ ngơi khi nào tạnh hãy về."

Chú Khải thổi vào cốc thuốc rồi nhấp một ngụm, năm nay hắn đã mọc một ít tóc trắng trên mai, lúc trước vào mùa hè, hắn thường cắt ngắn tóc hai bên thái dương, chỉ đơn giản là hắn không muốn nhìn thấy nó thôi.

"Cháu học hành thế nào? "

"Dạ vẫn tốt." Tiêu Chiến ngước mặt lên khỏi vở bài tập, nói, "Giáo viên nói rằng vẫn còn ít học sinh trong trường chúng cháu muốn học đại học, ông ấy muốn giúp cháu xin một khoản vay trong huyện, để cho cháu mấy tháng này cùng bọn họ ôn tập."

"Nhà của cháu nói thế nào? " Chú Khải tay cầm vạc trà dừng lại hỏi anh.

Chị gái Tiêu Chiến vừa sinh con, nhưng đứa trẻ ốm yếu nằm trong bệnh viện, tiền tiêu hàng ngày như nước, nhà mẹ đẻ chạy vay mượn tiền khắp nơi, trong nhà bây giờ chỉ còn lại mỗi con gà mái đẻ trứng, còn cái gì dư có thể bán, liền bán đi.

Tiêu Chiến thở dài xiết chặt cây bút trong tay, "Có một số chuyên ngành được nhà nước chu cấp toàn bộ, cháu muốn thử."

"Dù sao cháu cũng đã hứa với Nhất Bác."

"Đến kỳ nghỉ hè, cháu sẽ đi làm thêm, kiếm tiền trang trải cuộc sống, cháu còn gửi bản thảo cho bên biên tập manga, không biết có được thông qua hay không, nhưng nếu được thì sẽ có tiền nhuận bút."

Anh nhìn về phía trời mưa ngoài cửa sổ, những cái cây bên kia cánh đồng đã rụng hết lá xanh, và chúng sẽ lại nở rộ vào mùa xuân, "Cháu không muốn gia đình có thêm ghánh nặng, nếu như thật sự không thể, thì sẽ không mơ mộng nữa."

Chú Khải thở dài, thu dọn quần áo, rồi đi vào trong phòng lấy ra một phong bì.

"Đây là tiền tiết kiệm của chú Khải, vốn là để dành cho cháu đi học, chúng ta đều đã già rồi, không cần nhiều tiền như vậy, sổ tiết kiệm này đều cho cháu."

Tiêu Chiến sửng sốt, đem phong bì trả lại cho hắn, "Già cái gì....cháu thật sự là không thể nhận tiền của chú được, chú Khải."

Chú Khải nắm lấy tay anh, dúi phong bì vào.

"Hai chúng ta luôn coi cháu như con đẻ của mình, dù sao cũng không có con, khi chết đi số tiền này cho ai đây, còn không bằng đem cho cháu, để cháu đi Bình Thành, sau này có công việc tốt, về sau còn giúp hai ta dưỡng lão."

Tiêu Chiến nhìn phong bì trên tay, sổ tiết kiệm bên trong đột nhiên vô cùng nặng nề, anh đỏ mắt, đưa tay lau một giọt nước mắt vừa chảy xuống.

"Ta gặp Hạ Thiên khi ta đến vùng quê, sau đó chúng ta di chuyển rất nhiều nơi, ta biết rằng gia đình của Hạ Thiên luôn tìm kiếm em ấy. Gia đình chú là một gia đình nông dân bình thường, ta cũng phải tự trả tiền cho việc học của mình, khi ta quay lại quê hương thì ba của ta đã mất vì bệnh hiểm nghèo, mẹ ta cứ tưởng ta đã chết, cuối cùng là ta bị ném xuống sông, Hạ Thiên có thể tìm thấy ta là một kỳ tích."

"Ta trở thành đứa con bất hiếu, còn mang theo Tiểu Hạ đi cùng, gia đình cậu ấy là gia đình cán bộ, hình như anh trai cậu ấy bây giờ là cán bộ cấp sở, ta có nhìn thấy tin tức ấy trên báo.

Cậu ấy đã đổi tên rồi, vậy mà giờ còn phải trốn tránh, lúc ta đề cập đến vấn đề để cậu ấy trở về, cậu ấy liền trở nên nóng nảy với ta, sau nhiều năm như vậy, cậu ấy liền trở nên rắn rỏi hơn."

"Bệnh của ta đã trở nên nặng hơn, có sống cũng như chết, nhiều khi ta tự hỏi, có phải nếu ta chết đi, em ấy sẽ trở về với gia đình hay không, ở nhà tốt như vậy, trở về sẽ không phải lo ăn uống, đi theo ta ngược lại phải chịu khổ."

"Chú đang nói nhảm gì vậy chú Khải?

Nếu nghe được mấy lời này, chú Hạ Thiên nhất định sẽ đánh chú." Tiêu Chiến ngăn lại lời nói lung tung của hắn.

"Em ấy sẽ không nỡ lòng nào đánh ta đâu." Chú Khải cười ho khục khục.

"Nhoáng một cái hai chúng ta đã ở với nhau được mười năm, mới đây ta còn nghĩ Hạ Thiên sẽ làm cho ta vài điều bất ngờ đây."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người nói chuyện lâu như vậy, mưa vẫn không ngớt, chú Khải đứng lên đi đến bên cửa sổ.

"Mặt trời mau xuất hiện đi thôi." Hắn lẩm nhẩm, "Nắng lên rồi, em ấy sẽ trở lại."

.....

"Đây là giấy đồng ý, ta đã ký rồi, sớm nhất sẽ lên đường vào tháng sau." Lúc cha Vương trở về, mặt mày đỏ bừng vô cùng vui mừng, "Nhất Bác, đây là cơ hội hiếm có."

Vương Nhất Bác vừa đọc bức thư mà Tiêu Chiến gửi cho cậu, anh nói anh vẫn đang cố gắng ôn tập, mọi chuyện vẫn ổn, còn bảo cậu chăm chỉ học hành.

"Cơ hội gì?" Vương Nhất Bác cắn đầu bút, giống như đang viết cái gì đó cho Tiêu Chiến.

"Ra nước ngoài với chi phí công, nước ta đang chuẩn bị tự chế tạo máy bay Airbus, không cần nhập khẩu ở nước ngoài mà tự chế tạo linh kiện." Đề cập đến vấn đề chuyên môn, ba Vương nói nhiều hơn.

"Đơn vị đang chuẩn bị cử một số sinh viên đi du học ra nước ngoài để bồi dưỡng, nhà nước sẽ trả tiền, sau đó sẽ trở về nước, tham gia trực tiếp vào sản xuất và lắp ráp bộ phận máy bay."

"Sau hai năm, khi con trở về, sẽ trở thành công nhân xí nghiệp biên chế nhà nước, hộ khẩu cũng có thể đăng ký ở Bình Thành, rất hiếm có, lương và đãi ngộ ở Bình Thành cũng rất tốt."

"Nhất Bác, ba đã đăng ký cho con rồi."

"Ba, vì cái gì ba không hỏi qua con, không hỏi con đến cùng có nguyện ý đi hay không?" Vương Nhất Bác bỏ bút xuống, tức giận đứng lên hét lớn.

"Những năm này ba có quan tâm đến con không? Dựa vào cái gì bây giờ muốn quyết định cuộc sống của con, đưa con đến Bình Thành, bây giờ lại bắt con đi, con không thích Bình Thành, con không thích."

Ba Vương sững sờ tức giận, giơ tay lên tát vào má Vương Nhất Bác một cái.

"Là do ta không quan tâm đến con, cho nên bây giờ con mới học hành như thế này, lớn lên làm được gì? Hay là chạy nhảy lung tung?"

"Con không đi cũng phải đi, nhóm đầu tiên sẽ đi vào cuối tuần sau, con sẽ đi cùng với bọn họ."

Một nửa khuôn mặt của Vương Nhất Bác đau rát, quay vào phòng đóng sầm cửa lại, nhưng lại không rơi giọt nước mắt nào.

Cậu nghĩ đến việc, Tiêu Chiến sau khi thi lên đại học, khẳng định sau này sẽ có tương lai tốt đẹp hơn. Cậu nghe mẹ mình nói rằng, hiện tại tất cả sinh viên đều được phân bổ, đến lúc đó, anh sẽ trở thành giáo viên dạy cấp ba.

Cậu nhìn đống giấy tờ đặt trên bàn, đã hơn mười phút, hai mươi phút trôi qua, vẫn còn suy nghĩ đến chuyện ba mình nói, quả thật giáo dục trên thị trấn không phải tốt lắm, cậu ham chơi lại ngốc như vậy, căn bản là theo không kịp.

Có một cậu bạn nhà giàu bắt nạt cậu, nói rằng cậu là dân quê mùa, trong tuần này cậu đã đánh nhau ba lần, mẹ cậu bắt cậu đi học hai lần, thầy chủ nhiệm bắt đầu không muốn quản lý cậu nữa.

Rồi vài năm sau, anh cây nhỏ của cậu sẽ trở thành thầy giáo đáng kính, nếu cậu không làm được gì ra hồn, liệu anh cây nhỏ có còn thừa nhận rằng cậu là em trai mà anh ấy thích không?

Vương Nhất Bác lau đi đôi mắt đỏ hoe, đứng dậy đi ra mở cửa, cha đang hút thuốc trong phòng khách, nhìn thấy hai má sưng lên của cậu, không kìm được mà cúi đầu xuống như xin lỗi.

"Ba, con xin lỗi, con không nên nói chuyện như vậy." Vương Nhất Bác khàn giọng nói, "Con sẽ tham gia, cuối tuần sau con sẽ đi."

Vương Nhất Bác đem bức thư ném vào trong hòm đựng thư, vỗ nhẹ lên cái bụng của hòm thư, tựa đầu lên phía trên, lẩm nhẩm, "Ta dán cho ngươi một con tem tiền....ngươi có thể mang bức thư này đi nhanh đến nơi đó được không?"

Trong bức thư, cậu nói với Tiêu Chiến mình muốn ra nước ngoài, và cậu chỉ có thể gọi điện thoại về nhà trong một thời điểm nhất định, không có cách nào trở lại thôn Thảo Tiên.

Cậu nói đã đến thăm trường đại học sư phạm Bình Thành, cảm giác thật tuyệt, cậu muốn Tiêu Chiến thi thật tốt và đợi cậu ở đó. Cũng đừng quên là lúc nào cũng phải nhớ gửi thư cho cậu, cậu đã thỏa thuận với mẹ là sẽ không mở, đợi đến khi trở về sẽ đọc cùng với anh, có thể nói bí mật nhỏ của anh với cậu, người khác sẽ không biết.

Còn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, cậu viết đến tận năm tờ giấy, xếp thành một chồng, dày và nặng.

Mẹ cậu thu xếp rất nhiều đồ đạc cho cậu, rồi nhét đầy hai cái vali, sau khi Vương Nhất Bác đến Bình Thành, cậu cao thêm 8cm, cao gần 1m8, cao hơn cha của mình.

Mẹ cậu khóc rất nhiều, hầu hết là vì không muốn cậu rời đi, Vương Nhất Bác không khóc được, cậu nhìn máy bay bay trên bầu trời xanh, nhìn từng chiếc máy bay cất cánh rồi hạ cánh.

Bây giờ cậu nghĩ lại trước kia mình thật ngốc, máy bay bay cao như vậy, làm sao có thể trông thấy thôn Thảo Tiên?

Nhưng mà cậu nhớ anh nhiều lắm, Tiêu Chiến, không biết anh đã nhận được thư của em chưa? Hai năm nữa em sẽ trở lại, anh có còn đợi em không?