"Con không muốn đi." Vương Nhất Bác khóc nấc, đem mình nhốt ở trong phòng, phía ngoài bà Vương và mẹ Vương mãi vẫn không thể nào thuyết phục được cậu.
Ba cậu được thăng chức, ông vừa mua được căn hộ nhỏ ở thành phố, mẹ cậu đã nghỉ việc ở Thị Trấn để đón cậu.
Vương Nhất Bác ở trong phòng khóc không ra hơi, cậu đã ở thôn Thảo Tiên được gần mười năm, nơi này chính là nhà của cậu.
Cậu không nỡ rời xa bà cô, không nỡ rời xa chú Khải, anh Hạ Thiên, không nỡ rời xa gốc cây già ở đầu thôn, nhưng có lẽ không nỡ rời xa nhất là anh cây nhỏ. Tiêu Chiến đã lên cấp ba, việc học cũng bận rộn hơn, có đôi khi hai tuần mới về nhà một lần, nhưng đến cuối tuần anh thường tranh thủ đến trường thăm cậu, còn dẫn cậu đi ăn món ngon.
Mạc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng trường học của anh vẫn phải học bù, cho nên chỉ còn duy nhất mỗi Vương Nhất Bác là ở nhà.
Vương Nhất Bác khóc đến khi mệt lã, mê man rồi ngủ thiếp đi, lúc giật mình tỉnh giấc thì trời đã chập tối, nhìn căn phòng trống trãi, lại bắt đầu khóc không ngừng.
"Nhất Bác mở cửa." Giọng của Tiêu Chiến từ ở bên ngoài truyền đến, Vương Nhất Bác có chút sững sờ, hôm nay không phải là cuối tuần, Tiêu Chiến đáng lẽ phải ở trường mới đúng.
"Nhất Bác mở cửa." Trong phòng không có động tĩnh gì, Tiêu Chiến lại tiếp tục gõ cửa, Vương Nhất Bác lúc này mới đứng dậy, nhảy ra khỏi giường mà quên luôn mang giày. Cậu mở cửa ra, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, bên ngoài chỉ có một cái áo khoác, thời tiết dạo này lạnh rồi, mũi anh vì lạnh mà đỏ lên.
"Anh cây nhỏ ơi!" Vương Nhất Bác nhào vào ôm lấy anh, khuôn mặt bị lớp quần áo lạnh lẽo làm cho lạnh theo. Tiêu Chiến ôm lấy cậu, đóng cửa phòng, dựa vào cửa nhìn cậu, ôm lấy cậu dỗ dành.
"Bao nhiêu tuổi rồi còn ở trên vai anh khóc nhè hả?" Tiêu Chiến ôn nhu nói, xoa xoa vành tai mềm mại của cậu, Vương Nhất Bác nghe được âm thanh của anh, con mắt lại đau xót đến lợi hại, lại bắt đầu khóc lớn lên.
"Sao hôm nay anh lại trở về, hôm nay mới thứ tư mà."
"Em khóc như thế này, anh có thể không về sao?" Tiêu Chiến nhìn cậu không có mang giày, bế cậu lên, để cậu giẫm lên trên bàn chân mình.
"Dưới đất lạnh....em đứng lên đây, nhìn xem, bạn nhỏ Nhất Bác đã học cấp hai, còn ở trên người ca ca khóc nhè, xấu hổ quá đi......" Anh nhéo nhéo vào khuôn mặt khóc đến hồng hồng của cậu, lấy sức ôm lấy cậu, bế cậu trở lại giường.
"Ai nha, em nặng quá rồi, ca ca không thể bế em được nữa rồi.". Truyện Mỹ Thực
"Em không muốn đi.....anh cây nhỏ ơi!" Vương Nhất Bác lau nước mắt, "Bình Thành thật xa...."
"Bên kia giáo dục tốt, em ở đây sẽ không tốt cho việc học của em, đã vậy kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cũng không tốt, anh còn chưa có đánh em đó." Tiêu Chiến đi lấy một chiếc khăn lau mặt sạch, nhúng nước rồi vắt khô, đem ra lau mặt cho cậu.
"Đi đi, thôn Thảo Tiên quá nhỏ, không thể phát triển được."
"Em không.....không muốn đi, Chú Khải cũng không có đi, em có thể như anh Hạ Thiên, sau này sẽ tìm việc ở một nhà máy, dù sao em cũng không thích đi học, nên em sẽ đi làm sớm." Vương Nhất Bác cẩn thận lau mặt, tóc có chút ướt.
"Nói nhảm gì đấy?" Tiêu Chiến lấy khăn lau mặt ra, nhéo nhéo mặt cậu, "không cho phép nghỉ học, em muốn chọc tức anh sao?"
"Nghe lời anh, đi lên Bình Thành đi."
"Được rồi, em đi."
Vương Nhất Bác tức giận đến đỏ con mắt.
"Anh cũng bắt em đi, anh cũng giống bọn họ, không cần em, anh là người xấu."
Vương Nhất Bác đẩy anh ra, đứng dậy chạy ra ngoài.
Tiêu Chiến bị cậu đẩy ngã vào bàn học, đau đến thở hổn hển, anh hoảng sợ nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác, mới phát hiện ra, cậu đã cao đến mức không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Anh nhặt giày Vương Nhất Bác lên, ôm lấy phía sau lưng, rồi đuổi theo Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chạy rất nhanh, cậu luôn là học sinh giỏi thể dục, khi đi học, cậu luôn được giấy khen trong những lần thi đại hội thể thao của trường.
Tiêu Chiến mặc dù học đến cấp ba, nhưng mà Tiêu Chiến đã bỏ việc tập thể dục, chính vì thế, chân mặc dù dài, nhưng vẫn không đuổi kịp cậu.
Hai người một trước một sau chạy ra khỏi thôn, chạy đến bên cánh đồng, cuối cùng là chạy đến bên gốc cây cổ thụ già, Vương Nhất Bác hai mắt sưng lên, đã một ngày không ăn cho nên bắt đầu đói bụng, dần chạy chậm lại, Tiêu Chiến đuổi kịp theo, bắt được cậu, đem cậu đè xuống đất.
"Vương Nhất Bác." Anh hét lên, túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác.
Anh rất ít khi gọi họ tên đầy đủ của cậu, Vương Nhất Bác bị anh làm cho sợ hãi và sững sờ, cậu đứng im đó, nước mắt lưng tròng.
"Vương Nhất Bác, nghe lời ba mẹ của em, ngày mai đi Bình Thành đi, em hiểu chuyện một chút được không? Nếu em không đi, anh sẽ không để ý đến em nữa." Anh hét lớn lên, hai mắt đều ửng đỏ.
"Ca...." Vương Nhất Bác run run, cầm chặt tay anh, tựa hồ là sợ hãi, khuôn mặt đầy bối rối, "ca, anh đừng tức giận được không, em đi được không, anh đừng tức giận, anh đừng không để ý đến em, anh đừng không để ý đến em....anh đừng không để ý đến em được không?"
Khóe mắt Vương Nhất Bác cụp xuống, một giọt nước mắt to như hạt đậu cũng rơi xuống trên má cậu, Tiêu Chiến đem cậu ôm vào trong ngực, lỗ tai cậu dán lên gương mặt của anh.
"Nhất bác, Nhất Bác đừng khóc, ca ca không nên hét lên với em...không nên tức giận với em." Anh vuốt vuốt cái ót của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại khóc lớn lên, đấm vào phía sau lưng anh như trút giận, như một đứa trẻ cố ý om sòm.
"Anh đừng không có để ý đến em, em xin anh, đừng không có để ý đến em." Vương Nhất Bác hét lớn lên.
"Anh là người xấu, là người xấu, Tiêu Chiến, anh là người xấu, em thích anh rất nhiều, anh lại đuổi em đi....anh không cần em....anh là người xấu."
"Thực xin lỗi......em đừng trách ca ca có được không?" Tiêu Chiến ôm chặt cậu.
Quần áo của họ trở nên bẩn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên thân thể hai người.
Bọn họ ở dưới gốc cây ôm nhau khóc thành một đoàn, ôm thật chặt, khóc rất lâu, thân thể dường như cũng lạnh như băng.
"Vậy hứa với ca ca, đi Bình Thành nhé, đó là thành phố lớn, sẽ tốt cho em." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trong tay, cả hai ngồi dưới gốc cây, mũi bắt đầu đỏ lên vì lạnh, nhỏ giọng nói chuyện.
"Lên đó, em có thể viết thư cho anh, phí điện thoại rất đắt, mà anh lại ít khi ở nhà, em có thể gửi nó đến trường học cho anh."
"Nhưng mà, Nhất Bác luyện viết chữ đẹp một xíu, nếu không ca ca sẽ không đọc được đâu."
Tiêu Chiến nói xong cười hắc hắc, Vương Nhất Bác không phục đánh lại anh, bị anh chụp lấy hai tay.
"Tay của em so với ca ca cũng lớn hơn, vóc dáng cũng cao hơn."
"Em đến Bình Thành chờ ca ca...." Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác trợn to mắt.
"Ở đó có trường đại học sư phạm Bình Thành, nếu ca ca nỗ lực cố gắng, đến lúc thi đậu vào đó, chúng ta lại gặp mặt, tính ra, chúng ta chỉ xa nhau hơn nửa năm thôi, cho nên em nghe lời được không? Em đến đó trước, tìm những món ăn ngon, sau khi ca ca lên đó, em dẫn anh đi ăn, thế nào?"
Vương Nhất Bác đột nhiên giống như trời vừa mưa rồi trở nắng, vui sướng mở to hai mắt sưng vù vì khóc.
"Thật sao? Anh nói thật sao? Anh không gạt em chứ?"
"Không lừa em, móc ngoéo!" Tiêu Chiến giơ ngón tay lên, móc ngoéo với ngón tay út của cậu. "Không nói dối em, anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
Ánh trăng tựa hồ không còn lạnh nữa, Vương Nhất Bác ôm lấy cái cổ của anh, hôn lên đôi má lạnh buốt của anh.
"Anh cây nhỏ, anh nhất định phải đến..."
"Được, Nhất Bác....."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, vùi đầu vài bả vai cậu, phát hiện bả vai cậu đã rộng, thế nhưng mà vẫn rất gầy, cảm giác ôm không hết.
"Bạn nhỏ đã trưởng thành rồi." Anh sờ sờ ôm lấy, không muốn buông tay.
Vương Nhất Bác có rất ít hành lý, chỉ có một túi đồ chơi, Tiêu Chiến nắm tay cậu ra bến xe, vì anh phải đi học, nên không tiễn cậu đến Bến xe trung tâm thành phố được.
Vương Nhất Bác quay lại nhìn, thấy chú Khải và anh Hạ Thiên đang đi theo ở đằng xa, nhìn thấy cậu quay đầu lại, họ đưa tay vẫy vẫy với cậu.
Vương Nhất Bác bỏ hành lý xuống, chạy đến ôm hai người, "ai nha, nhóc muốn giết chết ta sao?" Hạ Thiên vỗ vỗ lưng cậu, giả vờ chán ghét nói, "nào, nhóc đi nhanh đi, ngày nào cũng quấn lấy Khải ca, vướng bận."
Chú Khải vỗ vỗ vai cậu, đôi mắt đỏ hoe, véo cậu thật mạnh, "cháu phải cố gắng học tốt môn toán nghe chưa, không được bỏ tiết khi đến Bình Thành."
"Dạ...." Vương Nhất Bác bật khóc, rồi ôm chặt hơn nữa.
"Nếu rảnh thì về thăm chúng ta, nhớ mang theo một ít thịt vịt nướng Bình Thành về."
"Dạ được." Vương Nhất Bác lau nước mắt, "mua thêm rượu, uống không say không về."
"Nhóc mới bao nhiêu tuổi đã đòi uống rượu." Hạ Thiên vỗ vỗ đầu cậu.
"Đi nhanh đi, không sẽ trễ xe." Chú Khải khoác tay, ho khục khục.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng dáng của Tiêu Chiến ngày càng nhỏ trên đường, cậu không ngừng vẫy tay cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Trong đầu cậu bắt đầu tính toán kế hoạch nửa năm sau Tiêu Chiến đến Bình Thành, cứ như vậy ngủ quên trên xe.