[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 45: Nhìn lại




Tiếng đồ đạc bị đập vỡ kịch liệt tấn công màng nhĩ của mỗi người, tiếng chửi bới lan tỏa khắp không khí nghe vô cùng chói tai. YunHo thấy bé Gun quật cường cắn chặt môi, không hề khóc lóc, trong ánh mắt chứa oán giận nhưng cũng tồn tại sự sợ hãi. Mẹ của bé Gun lại bắt đầu gục đầu khóc nức nở, chỉ là sau vài tiếng liền đứng lên, đi lục lọi trong một chiếc tủ tồi tàn, lôi ngăn kéo ra, tiếng gỗ ma sát nghe không hề êm tai, YunHo nhìn bà chầm chậm đảo qua đảo lại, rốt cuộc lục được một vài tờ tiền cũ nát ở dưới đáy hòm, bà dè dặt cất tiền vào túi áo, sau đó lau nước mắt

“Hù dọa các cậu rồi, không sao, bố nó… Thân thể không được thoải mái, tôi đi ra ngoài một chút… Các cậu, nếu không muốn đợi, tôi tiễn các cậu.”

JaeJoong biết bà muốn cầm tiền đi mua hàng, nhìn vài tờ tiền giấy mỏng manh ít ỏi trong tay bà, JaeJoong móc một xấp tiền mặt đưa cho mẹ của bé Gun

“Trước tiên cô cầm…”

Còn chưa nói xong, cổ tay chuẩn bị chuyển tiền bị người bắt lấy, JaeJoong ngẩn ra, YunHo nắm chặt tay cậu, ấn tay cậu xuống. YunHo nhìn mẹ bé Gun, nhàn nhạt nói

“Tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, nhưng tiền không giải quyết được vấn đề của bố bé Gun.”

Mẹ của bé Gun chợt run rẩy rụt tay lại, không dám nhìn YunHo và JaeJoong, bà thấy trong nhà có một người hút thuốc phiện đã bị người khinh thường rồi. Vốn có thân phận và địa vị chênh lệch với người ta một trời một vực, bây giờ lại để người ta nhìn thấy gia đình mình khó khăn túng quẫn, mẹ bé Gun vô cùng không muốn.

“A… YunHo nói rất đúng, lòng tốt của cậu JaeJoong tôi xin nhận, đã khuya rồi, hai cậu về nhà đi.”

Giọng điệu ân cần, từ ngữ nhẹ nhàng nhưng bởi vì khóc lóc cùng với tiếng chửi rủa gào thét của bố bé Gun mà trở nên âm u và đau thương. JaeJoong cầm tiền, liếc mắt nhìn YunHo, vẻ mặt của người phía sau rất bình tĩnh, YunHo dừng ở trước mặt mẹ bé Gun

“Cô nghĩ cô đang cứu chú sao?”

Thân thể của YunHo rất cao, mẹ bé Gun phải ngẩng mặt nói chuyện với anh, nghe được lời nói lạnh nhạt không mảy may có tình cảm, bà dường như càng thêm khổ sở

“Tôi…”

“Cho nên, cô cứu vớt chú, dù cho khi chú đòi hàng, đập nồi dìm thuyền để chú tiếp tục hút, đúng không?”

“Tôi, tôi…”

Giọng điệu giống như chất vấn khiến JaeJoong cảm thấy hết sức không hợp tình nghĩa, cậu vô thức bước đến, gọi YunHo một tiếng

“YunHo”

Nhưng YunHo không nhìn cậu, anh vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ bé Gun

“Chờ cho đến khi thậm chí cô không thể sống ở đây nữa, cô muốn tiếp tục ‘cứu vớt’ chú thế nào?”

Lời nói mạnh mẽ sắc bén trước mặt một người đàn bà yếu ớt dường như càng thêm phần tàn nhẫn, JaeJoong nhíu mày, cậu biết trong sinh hoạt đời thường YunHo không hung hăng hăm dọa người như trên bàn đàm phán kinh doanh, cậu không biết tại sao hôm nay YunHo lại gây chuyện với mẹ con bé Gun. Bé Gun vẫn im lặng ở một bên chợt đi đến trước mặt YunHo, viền mắt ngấn lệ mà la hét

“Mẹ và em còn có thể làm sao bây giờ? Mẹ và em cũng cố gắng hết sức rồi! Mẹ và em cũng không muốn thấy bố như thế!”

Bé Gun không hiểu tại sao anh YunHo lại nói mẹ như vậy, họ không cần thương hại hay thông cảm, cũng không cần bố thí, nhưng tình cảnh hiện tại, không phải do họ làm nên. Cô bé cảm thấy uất ức, tức giận, cũng cảm thấy khổ sở.

Hít thật sâu một hơi, YunHo lắc đầu, sau đó móc điện thoại từ trong túi quần ra, đi đến bên ngoài cổng, vừa gọi điện thoại vừa nhìn số nhà ở cổng. Tình hình trước mắt có chút bối rối, mẹ con bé Gun không ý thức được YunHo gọi điện thoại nói gì thì YunHo đã chấm dứt cuộc gọi.

Đi trở vào trong nhà, tiếng động vẫn rất lớn, ầm ĩ khiến cho người ta bực dọc, YunHo đi đến trước mặt mẹ bé Gun, thanh âm dường như hòa nhã hơn rất nhiều

“Cô nên suy nghĩ cho bé Gun, hút thuốc phiện là một cái hang không đáy, dựa vào hai mẹ con các cô vô luận thế nào cũng không lấp đầy nổi, chỉ có càng lún sâu vào, kéo toàn bộ người bên mình suy sụp.”

Anh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo đưa cho bé Gun

“Danh thiếp này cho em lần nữa, bé Gun, đi học trở lại, không phải em đang theo học trường nghệ thuật sao? Đọc sách xong có gì khó hiểu cứ tìm anh.”

Còn chưa nói xong, ở cổng có hai người thò đầu vào, JaeJoong thấy dấu hiệu quần áo của họ là trung tâm cai nghiện ma túy Seoul. YunHo thấy họ, chỉ vào trong phòng

“Người ở bên trong, mang đi đi.”

Thấy người của trung tâm cai nghiện đi vào trong nhà, dừng trước chiếc cửa bị khóa, ra hiệu cho hai mẹ con họ mở cửa, mẹ của bé Gun đầu tiên sửng sốt, sau đó bắt lấy cánh tay của YunHo

“Không… Không! Rất nhiều người đến trung tâm cai nghiện không chịu nổi cưỡng chế đều tự sát, không! Tôi không thể để ông ấy đến chỗ đó!”

“Tự sát ở trung tâm cai nghiện hay chết vì mãn tính ở bên cạnh các cô thì có gì khác nhau? Ý chí sống sót của chú cho đến bây giờ không phải là thuốc phiện hay là các cô, chỉ có chính chú muốn sống, mới có thể sống sót.”

Mẹ bé Gun còn đang lưỡng lự, nhưng dường như bé Gun nghe hiểu được điều gì đó, đi qua lấy chìa khóa giúp người của trung tâm cai nghiện mở cửa. Cửa vừa mở, bố của bé Gun giống như điên dại mà vọt ra, rất nhanh bị hai nhân viên ngăn lại. Để tránh ông ta tiếp tục giãy dụa chửi bới làm bị thương người khác, nhân viên trung tâm cai nghiện tiêm vào cho ông ta một liều thuốc an thần, sau đó nâng người đi, khi đi đến bên cạnh YunHo, YunHo nói

“Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện cho chú ấy, giúp tôi cám ơn viện trưởng của các cậu, ngày mai tôi sẽ đến thăm ông ấy.”

Nhân viên trung tâm gật đầu, bước đi, trong phòng thoáng cái yên tĩnh, mẹ của bé Gun giống như bị kiệt sức, tê liệt ngồi bệt ra sàn nhà, YunHo khom lưng nâng bà dậy

“Ngay cả chuyện có một người chồng nghiện ngập cô đều có thể tiếp thu, tại sao không thể tiếp thu hiện thực phải cùng bé Gun sống nương tựa vào nhau?”

JaeJoong lặng lẽ đặt tiền lên trên chiếc tủ cũ sờn màu, sau đó YunHo liếc mắt nhìn mẹ con bé Gun, cứ như thế tạm biệt rồi rời khỏi. Hai người lên xe, dọc đường đi im lặng không nói gì. JaeJoong hạ cửa sổ xe xuống cũng không thèm nhìn YunHo đang lái xe, cậu châm một điếu thuốc, rất lâu sau rốt cuộc cũng mở miệng

“Anh không cảm thấy, cách làm ngày hôm nay của anh có chút lạnh lùng tàn nhẫn quá đáng sao?”

YunHo vẫn nhìn về phía trước, giọng nói rất lạnh nhạt

“Có sao? Cậu không giống như là sẽ để ý đến những người này.”

JaeJoong lạnh lùng cười một chút

“Đúng vậy, sống chết của người khác không có quan hệ với tôi, nhưng anh ngày hôm nay rất khác thường.”

Xe bất chợt dừng lại, lực quán tính có chút lớn khiến JaeJoong lắc người dữ dội. Tàn thuốc trên tay rơi rắc xuống, trong bóng đêm có phần dữ tợn cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của YunHo.

Cậu biết sau tình huống vừa rồi, trong lúc đó cậu và Jung YunHo dường như trở nên có chút sâu xa phức tạp, khó có thể nắm bắt. Cậu có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự chống chọi và căm ghét của Jung YunHo đối với ma túy, càng nhận thức rõ ràng hơn, ma túy là ngành buôn bán trụ cột của Hội Con Bọ Cạp Vàng.

Hội Con Bọ Cạp Vàng bắt đầu buôn lậu thuốc phiện từ khi cha cậu lên nắm quyền, buôn lậu thuốc phiện đã vài thập niên, Kim JaeJoong biết thuốc phiện có thể khống chế ý thức hay tư tưởng của một con người, thậm chí toàn bộ của một con người, nhưng cậu là chủ quản cao quý của Hội Con Bọ Cạp Vàng, ngồi tít trên cao, thấy rõ ràng một con nghiện thuốc thèm khát ma túy như thế cũng là lần đầu tiên.

Cậu không chấn động cũng không giật mình, chỉ có chút khó chịu, đương nhiên, cậu biết cậu khó chịu không phải bởi vì người hút thuốc phiện là bố của bé Gun, mà là bởi lẽ lúc cậu đang chứng kiến tất cả mọi chuyện, Jung YunHo đứng ở bên cạnh tràn đầy cảm giác chán ghét cùng căm hận thuốc phiện.

Cậu khó chịu cũng chỉ bởi vì, cậu cảm thấy Jung YunHo đứng ở ranh giới, hình như lại cách xa cậu thêm một chút.

YunHo cũng châm một điếu thuốc, chậm rãi hút trong bầu không khí choàng phủ một màu đen đúa của chiếc xe. Tàn thuốc màu hồng sáng lên rồi tắt, khiến JaeJoong cảm thấy hơi lo lắng. Cậu thở dài, sau đó vứt đầu mẩu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, sau đó liếc mắt nhìn YunHo, lưu loát mở cửa xe

“Tôi đi trước!”

Hầu như đồng thời khi JaeJoong vừa mới bước xuống xe, YunHo cũng rời khỏi vị trí lái xe. JaeJoong vừa mới bước cách xa chiếc xe một bước thì cảm thấy có người hung hăng nắm lấy cậu, sau đó đè cậu lên trên xe, trong bóng tối, YunHo hạ mắt xuống, không nhìn vào đôi mắt của JaeJoong nhưng tay nắm chặt vai cậu rất mạnh mẽ. Phía sau là chiếc xe lạnh buốt, phía trước là

Jung YunHo vẫn trầm mặc không nói gì. JaeJoong cảm thấy loại cảm giác này sắp khiến cậu nghẹt thở.

Giọng điệu lạnh lẽo trong màn đêm giá lạnh.

“Tôi có thể rất rõ ràng nói thẳng cho anh biết, Hội Con Bọ Cạp Vàng buôn lậu thuốc phiện.”

Cảm giác được tay YunHo nắm cậu rất chặt, JaeJoong không ngừng mà tiếp tục nói rằng

“Ngay từ đầu anh nên biết, không buôn lậu thuốc phiện, sao có thể là xã hội đen, nếu tinh thần trọng nghĩa cùng với lương tâm của anh khiến anh cảm thấy chán ghét và căm hận việc tôi tham gia, xin anh buông tôi ra.”

YunHo thật sự không buông lỏng JaeJoong dù chỉ một chút, JaeJoong chậm rãi nheo mắt lại nhìn YunHo từ từ đứng thẳng cơ thể. JaeJoong bất chợt cảm thấy có chút lạnh, khóe môi kéo ra một nụ cười, JaeJoong dường như đã khôi phục dáng vẻ ban đầu

“Như vậy ngủ ngon, cưng yêu!”

Là anh, người đã nói muốn thử một lần, hóa ra, ranh giới này cùng với vạch ranh giới của anh cho đến bây giờ cũng không có biến đổi. Loại thử nghiệm này có phải có chút mỏng manh hay không? Jung YunHo…

Khẽ sượt qua bên người YunHo, đầu vai hơi chạm vào nhau, ma sát cơ thể rất nhỏ nhưng không gợi ra được bất kì sự ấm áp nào, mùi khói thuốc nồng nặc trong khoang miệng, nhưng hương vị của Jung YunHo càng ngày càng xa. Tay trái bất chợt bị người tóm lấy, trong bóng đêm hơi lành lạnh, lòng bàn tay ấm áp bao bọc mu bàn tay của cậu, YunHo không hề quay người nhưng kéo lại tay của JaeJoong.... Ánh Nắng Nửa Đêm.

Park YooChun tao nhã rót cho bản thân một cốc rượu, chiếc miệng nhỏ hớp một ngụm, có người đi đến và dừng lại ở bên cạnh. YooChun không nhìn cậu ta mà mở miệng hỏi

“Bọn Phakhlang, dàn xếp xong rồi?”

Chun Heuk kính cẩn đáp

“Vâng thưa Đức ngài Park.”

“Phía cảnh sát còn có hành động gì không?”

“Tạm thời không có, người họ muốn bắt là Phakhlang, em đã tham khảo ý kiến luật sư của Hội Con Bọ Cạp Vàng, luật sư Han nói chúng ta có thể yên tâm một chút, dù sao Phakhlang không mang theo nhiều hàng, nếu cảnh sát còn muốn tiếp tục gây phiền phức, anh ấy sẽ nghĩ biện pháp xử lý. Về phần chúng ta, luật sư Han nói, cảnh sát không nắm giữ chứng cứ xác thực cùng tình trạng buôn lậu thuốc hiện tại, nên không có vấn đề gì.”

“Ừ.”

YooChun dường như đã sớm biết sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ, buổi tối trò chuyện rất vui vẻ cùng Phakhlang, chuyện rắc rối ở sân bay vào ban ngày ấy hình như dần dần bị phai nhạt, không ai bị thương, không có tổn thất, hiển nhiên không ai nhắc lại.

Chun Heuk đứng ở một bên nhìn YooChun tiếp tục uống rượu, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến YooChun có phần không được vui vẻ

“Còn có chuyện muốn nói?”

“Đức ngài Park…”

“Nói đi.”

“Tại sao anh muốn cứu cậu cảnh sát kia?”

Tay đang cầm cốc chợt ngừng một chút, YooChun đặt cốc rượu xuống nhìn chằm chằm vào Chun Heuk

“JaeJoong hay ChangMin bảo cậu đến hỏi? Chất vấn hay thẩm vấn?”

Chun Heuk cúi đầu im lặng, YooChun khẽ cười một tiếng

“Phakhlang đến lần này không khoa trương, hắn không mang theo hàng, không phạm pháp, cho dù muốn bắt cũng chỉ có cảnh sát quốc tế mới có tư cách động đến hắn, ngày đó chúng ta bảo vệ Phakhlang chạy trốn cảnh sát Hàn Quốc, không phải sợ cảnh sát Hàn Quốc, chỉ là không muốn Phakhlang gặp phiền phức không cần thiết mà thôi, nhưng nếu giết chết một tên cảnh sát Hàn Quốc thì mọi chuyện sẽ khác, họ sẽ gặp rất nhiều phiền phức.”

“Cho dù phiền phức cũng là thuộc hạ của Phakhlang gặp phiền phức, không phải sao? Trong khi giao chiến, chết một cảnh sát, không ai tìm Hội Con Bọ Cạp Vàng tính sổ chứ?”

“Thế nào, Hội Con Bọ Cạp Vàng nghi ngờ tôi cố ý phóng nước[1]?”

Chun Heuk cắn cắn môi

“Không… Những lời này là em muốn hỏi anh.”

YooChun nhíu chặt đầu lông mày

“Cậu?”

“Anh… Anh thích cậu cảnh sát kia?”

“Cậu hỏi quá nhiều rồi, Chun Heuk.”

YooChun lại bắt đầu uống rượu dường như không mảy may cảm thấy hứng thú với câu hỏi của Chun Heuk. Chun Heuk suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng

“Đức ngài Park, anh không nên thích một người cảnh sát.”

“Chun Heuk, cậu đặt mình đúng vị trí đi.”

“Chúng ta là xã hội đen, anh thích cậu ta, không có kết cục tốt.”

Kiên nhẫn hoàn toàn bị mất hết sạch, YooChun chợt buông cốc rượu, nhìn Chun Heuk, âm thanh trở nên lạnh lẽo

“Như thế thích ai sẽ có kết cục tốt? Cậu sao?”

“Em…”

“Được, nếu cậu cảm thấy hứng thú như thế, đêm nay đến chỗ tôi là được rồi.”

Giận dữ nhưng như vui đùa, YooChun nói xong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vừa muốn bảo Chun Heuk nhanh chóng rời đi nhưng bỗng nhiên thấy phía sau Chun Heuk hai bước, có người không biết lúc nào đã đến.

Kim JunSu.

Cậu thanh niên hoàn toàn khác biệt, không ăn khớp với nơi như quán bar này, người có chút bài xích bầu không khí xa hoa trụy lạc. Cậu im lặng hiếm thấy mà đứng ở đó, biểu cảm trên mặt rất kì quái, có chút kinh ngạc cùng khó hiểu mà Park YooChun không đọc hiểu.