[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 44: Cuộc chiến




Giằng co trở nên căng thẳng, lúc Park YooChun chạy đến, Kim JunSu đang đứng ở chỗ đó bày thế sẵn sàng đón địch. Lần này hành động của cảnh sát dường như chỉ có một mình tổ chuyên án tham gia, lực lượng cảnh sát trong phòng của Kim HeeChul không nhiều, dẫn đến chỉ có một mình Kim JunSu đuổi đến được.

Kì thật thời gian Kim JunSu gia nhập vào đội cảnh sát rất ngắn, hành động như thế này quả thật có tham gia vài lần nhưng đối chọi với việc bắt con tin như vậy cũng là lần đầu tiên. Thấy người của đối phương cao lớn lực lưỡng, trong tay còn có con tin, không biết từ lúc nào phía bên cậu chỉ còn lại chính mình, trong khoảng thời gian ngắn cậu vẫn có chút ngây ngốc. Phía sau không có sự trợ giúp, bất chợt có một người chạy đến bên cạnh nhưng đó lại là tên pha chế rượu mà mình ghét nhất hơn nữa hắn còn cùng phe với đối phương.

YooChun cũng biết Mi In, hắn không ngờ người của Phakhlang sẽ làm ra chuyện bắt con tin hồ đồ liều lĩnh này, ChangMin đã ở đây nhưng không hề manh động. Tình thế kì lạ mà quái gở, thủ hạ của Phakhlang thô lỗ nắm giữ Mi In, Mi In cũng không ầm ĩ không la hét, đối với người từ nhỏ sinh ra trong xã hội đen như Kim Mi In mà nói, thời điểm này, không hề đáng sợ.

Phá vỡ tình thế bế tắc chính là Kim JunSu.

“Tao nhắc lại lần nữa! Mày buông con tin ra!”

Đối phương đe dọa quát bằng tiếng Anh, JunSu nghe không hiểu nhiều lắm, YooChun và ChangMin đồng thời nhận thức được mấu chốt của vấn đề không đơn giản ở Kim JunSu, còn có khả năng Kim HeeChul và những người cảnh sát đó chạy đến. Phải nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt. Mặc dù chỉ có một mình Kim JunSu là cảnh sát, nhưng…

ChangMin nhìn thuộc hạ Phakhlang có chút mạnh tay, bất giác nói rằng

“Mày đừng làm cô ấy bị thương!”

YooChun biết họ phải lập tức rời đi, ra hiệu bảo Chun Heuk thả người, dùng tiếng Anh nói với thuộc hạ của Phakhlang thả Mi In, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Thuộc hạ của Phakhlang có chút lo lắng rằng JunSu sẽ nổ súng, nhìn những người khác đều lên xe rồi mới mở một nửa cửa xe, kéo Mi In đẩy về phía JunSu.

Một điều quan trọng JunSu tiếp thu được lúc huấn luyện ở học viện cảnh sát chính là bảo vệ tính mạng của người dân an toàn cao hơn tất cả mọi thứ, không truy đuổi tên trùm Phakhlang người Thái Lan trên xe mà đỡ Mi In đứng vững.

“Cô không sao chứ?”

Cổ tay chắc là bị người nọ nắm đến tím ngắt nhưng Mi In không hề kêu đau, nhìn vẻ mặt quan tâm của Kim JunSu, Mi In lại cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ. Cô lắc đầu, gần JunSu như thế, khuôn mặt không hề giống nhưng dường như vẫn cảm thấy hơi thở ấm áp giống Kim JaeHun như cũ.

Xe của bọn YooChun khởi động, sau khi Phakhlang lên xe, thuộc hạ của hắn cầm súng, thò đầu ra ngoài cửa sổ, giơ súng nhắm ra ngoài. Thấy súng, trong lòng ChangMin kinh hoàng, kéo Mi In che chở trong ***g ngực. Kim JunSu ngẩng đầu đối chọi với chiếc xe đang chạy cùng với họng súng đen như mực.

Những tên buôn lậu thuốc phiện người Thái Lan đều căm hận cảnh sát đến tận xương tủy, thuộc hạ của Phakhlang thực chất muốn dùng một phát súng giải quyết Kim JunSu. Vừa mới tháo hạ chốt an toàn, còn chưa kịp bóp cò, một bàn tay đột ngột bọc lấy nòng súng, người thuộc hạ ấy sửng sốt bởi lẽ không ngờ đó lại là Park YooChun. Kháng cự mà giật giật súng, YooChun vẫn cười như trước nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, tuy nhiên, tên thuộc hạ của Phakhlang vẫn cảm nhận được nguy hiểm

“Put the gun down!”

Thuộc hạ đó vùng vẫy, trừng to mắt tỏ vẻ không hiểu, tính tình thèm máu khiến hắn rất om sòm, có cảm giác dường như hắn không muốn buông tay, thậm chí còn muốn nổ súng. Chun Heuk rất lo lắng

“Đức ngài Park…”

Cậu không hiểu tại sao Park YooChun chỉ vì một tên cảnh sát nho nhỏ mà che chắn nòng súng của thuộc hạ Phakhlang, gánh chịu nguy hiểm cứu một người cảnh sát?! Tay bao vây lấy họng súng giật giật, chỉ là trong chớp mắt, thuộc hạ đó phát hiện ngón tay móc vào cò súng không thể động đậy, ngón út của YooChun đã cuốn lấy cò súng từ lúc nào. Giọng điệu dịu dàng mang theo mệnh lệnh đầy khí thế

“Don’t let me repeat again. No.”

Người nọ không hề chuyển động nữa, mệt mỏi rút tay về, xe lái đi rất xa, YooChun quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân ảnh của JunSu đã không còn thấy rõ. Hắn quay đầu trở về, thấy Chun Heuk nhìn chằm chằm vào mình, YooChun không nói gì nhưng lại cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chiếc xe đã chạy đi rất xa nhưng những người đứng tại chỗ vẫn thấy rõ nòng súng, thấy rõ bàn tay che họng súng của YooChun. ChangMin không kịp suy nghĩ nhiều, Mi In ở trong lòng đã vùng vẫy khỏi cái ôm của cậu nhìn Kim JunSu ở bên cạnh, sợ hãi một lúc đều khiến họ có cảm giác được tái sinh.

Lúc HeeChul dẫn người đến, bọn YooChun đã không còn hình bóng, JunSu gục đầu xuống

“Xin lỗi, sếp… Không bắt được người!”

Không ngờ lại bị HeeChul hung hăng gõ vào đầu

“Cậu là đồ ngốc sao?! Trong tay đối phương có súng, ai cho cậu đấu đá lung tung đơn phương độc mã đuổi theo hả!”

Giọng điệu thô bạo tàn nhẫn mang theo sự lo lắng chấn động lòng người nhưng không có gì nguy hiểm, Kim JunSu ngẩng đầu lộ ra nụ cười trong sáng. Kim HeeChul quay đầu thấy ChangMin, cậu ta là người bên cạnh Kim JaeJoong, làm việc ở M.J, tình báo lần trước không báo cáo cậu ta có liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, cho dù có, hiện tại Kim HeeChul cũng không có lý do gì để bắt người, JunSu dường như đang muốn giải thích nguyên nhân họ xuất hiện ở chỗ này là Mi In bị bắt làm con tin, tuy nhiên, rõ ràng là HeeChul không có chút hứng thú nào.

“Thu quân!”

Nghe được mệnh lệnh, JunSu đi theo HeeChul, Mi In muốn gọi JunSu lại để nói gì đó nhưng bị ChangMin ngăn cản. Bị ChangMin lôi cổ tay một chút, Mi In đau đến mức nhếch miệng, kéo ống tay áo của Mi In lên, cậu mới phát hiện mặt trên đã xanh tím rồi. ChangMin quay đầu phân phó thuộc hạ

“Hủy vé máy bay ngày hôm nay, đến bệnh viện.”

Mi In hình như có chút khó có thể tin lời nói của ChangMin, không phải trở lại Anh Quốc sao? Thật hay giả?

“Thằng nhỏ Shim??”

“Lên xe, đến bệnh viện.”

Nói xong ChangMin quay người đi, Mi In có chút ngạc nhiên và vui mừng đến mức lúng túng, đuổi kịp bước chân của Shim ChangMin, rõ ràng có thể bởi vì chút tổn thương nhỏ bé này mà không phải quay về Anh Quốc, vừa rồi không phải thằng nhỏ Shim còn nói chuyện anh JaeJoong định sẵn không có chỗ để thương lượng sao… Tuy rằng thái độ của thằng nhỏ Shim có chút kì quái nhưng Mi In cũng không định suy nghĩ thêm, tóm lại, có thể không lập tức trở lại Anh Quốc, lần này coi như trong cái rủi có cái may.... Taihe izakaya [1].

Trong phòng tatami [2] xa hoa, trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch chỉ có hai tách trà thơm, còn có một chồng tài liệu lớn. Trong quý này công ty rất bận rộn, YunHo và JaeJoong vốn định đi ăn nhưng thấy môi trường ở nơi này tốt, liền đưa công việc đến đây làm.

“Cho nên vụ này, tôi thấy vẫn nên trì hoãn, thái độ của đối phương không rõ ràng, chúng ta có thể mất cơ hội quyết định.”

JaeJoong ném tài liệu bằng bìa da trắng sang bên cạnh, bộ dạng thiếu hào hứng. YunHo không phản đối, anh lật xem tài liệu trong tay, sau đó khép tài liệu lại, đem cuốn sổ này chồng lên cuốn sổ bên cạnh đặt trước mặt JaeJoong

“Trong ba khoản kinh doanh này, chỉ có thể chọn một, đồng thời tiến hành, vòng quay tài chính không thể linh hoạt như vậy.”

JaeJoong tiếp nhận tài liệu, sau đó YunHo lại lật giở một cuốn sổ tiếp theo, JaeJoong nhìn bộ dạng của anh, chợt cười cười, YunHo nghe thấy tiếng cười của cậu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái

“Cười gì?”

“Không có gì, cảm thấy cưng yêu lúc chăm chú đẹp trai nhất.”

YunHo tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, JaeJoong dùng một tay chống cằm, nở nụ cười

“Gọi đồ ăn nhé?”

“Ừ, tùy cậu.”

Bỗng nhiên tay đang lật tài liệu dừng lại, YunHo nhìn trang tài liệu ấy, càng xem càng thấy buồn cười. JaeJoong chờ người phục vụ đặt món ăn xuống xong, sau đó mở miệng hỏi

“Cười cái gì vậy?”

“Kinh doanh điện tử lần trước rất thành công, còn muốn tiếp tục sao?”

Cầm một miếng sushi lươn lên cho vào miệng, JaeJoong gật đầu

“Đương nhiên rồi, công ty nào có ý định hợp tác?”

Ngẩng đầu, YunHo cười càng thêm phần rực rỡ

“Điện tử Dae Seong.”

JaeJoong ngớ người một lúc, cố gắng tìm lại trong đầu tên chủ tịch của công ty này, không ngờ, YunHo đã đưa tài liệu cho cậu

“Rim Wan Ae chủ động mời… Tôi xem qua, điều kiện rất ưu đãi, có thể đàm phán.”

Nghe được tên của Rim Wan Ae, cùng điện tử Dae Seong chậm rãi trùng khớp lại trong đầu JaeJoong. Cuộc gặp gỡ ở Thụy Sĩ lần kia, cậu và YunHo mệt nhọc lừa gạt điện tử Dae Seong hợp tác, sau đó không có giao hảo gì đặc biệt với Rim Wan Ae, Rim Wan Ae lấy danh nghĩa cá nhân mời JaeJoong đến vài lần, nhưng đều bị ChangMin từ chối, đã không còn kết giao qua lại, nếu hiện tại không có đề nghị hợp tác này, JaeJoong căn bản không nhớ nổi người đàn bà tên Rim Wan Ae kia.

Nhìn YunHo cười gian trá như thế, JaeJoong bất mãn lầm bầm

“Này… Anh sẽ không để tôi đi đàm phán chứ?”

“Đối phương nói rõ là muốn cậu đến, tôi nghĩ, những điều kiện ưu đãi này, nếu tôi hay ChangMin đi đàm phán, đối phương đều có thể thu hồi.”

“Bà già đó có mưu đồ bất lương với tôi… Tôi không đi đối phó bà ta đâu.”

YunHo liếc mắt nhìn cậu một cái, không có biểu cảm gì

“Ừ, được.”

YunHo tiện tay ném tài liệu lên trên bếp lò của nồi lẩu thịt bò nóng bỏng ở bên cạnh, tài liệu bốc cháy, JaeJoong bị hù dọa đến hoảng sợ, hắt một cốc nước lên, hỏa hoạn chắc chắn không có dù cho JaeJoong không đổ nước để dập lửa, không tính tài liệu bị cháy, nhưng mà JaeJoong ngạc nhiên là YunHo có thể đốt dự án hợp tác của điện tử Dae Seong như vậy?! Đối thoại với YunHo trước đó cũng chỉ là bông đùa mà thôi, có công việc kinh doanh đến, điều kiện lại ưu đãi, hẳn là phải tiếp nhận. Dựa vào bản thân Kim JaeJoong, bất luận là đàm phán kinh doanh hay cái gì, đừng nói đối phương là đàn bà con gái yếu đuối, cho dù là loại người thanh thế to lớn cậu cũng sẽ tuyệt đối không chịu thiệt…

“Cưng yêu?”

YunHo cúi đầu nhìn tài liệu, ăn sushi, cũng không nói gì

“Này, tôi vừa nói đùa thôi, không phải là đối phương có điều kiện đặc biệt gì chứ?”

“Không có.”

“Giá cả không phù hợp với giai đoạn vận hành này của M.J?”

“Phù hợp.”

“Vậy sao anh không tiếp nhận?”

Chậm rãi nuốt sushi trong miệng, sau đó YunHo ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của JaeJoong

“Tôi không muốn cậu tiếp nhận vụ này, không muốn bà già đang ngấp nghé cậu dùng bất kì phương pháp gì tiếp cận cậu, không biết tổng giám đốc Kim có hài lòng hay không?”

JaeJoong ngây người một lúc, trong khi nói chuyện giọng điệu của YunHo nghiêm túc, thái độ cũng không có sự vui đùa, JaeJoong cảm thấy sushi vừa mới ăn dường như cũng lấp đầy cả trái tim, trong căn phòng riêng rất ấm áp, ấm áp càng thêm dạt dào trên chiếu tatami, chớp chớp mắt, cậu cúi đầu, giọng nói bình thản nhưng không che dấu được vui mừng

“Lý do này cũng không tệ lắm, được thông qua…”

Khi hai người ăn xong thu dọn đồ đạc rời khỏi Taihe Izakaya cũng đã hơn chín giờ, đi bộ đến bãi đỗ xe, thấy một cô bé gục đầu chậm rãi bước đi. YunHo không chú ý nhưng JaeJoong lại nhận ra cô bé

“Bé Gun?”

Nghe thấy JaeJoong nhắc đến bé Gun, YunHo cũng dừng bước. Bé Gun ngẩng đầu nhìn thấy YunHo và JaeJoong, vô cùng kinh ngạc, sau đó hốc mắt đột ngột đỏ lên. JaeJoong quan sát bé Gun từ trên xuống dưới, lúc đó gặp mặt cô bé này vẫn còn tươi cười hớn hở, dáng vẻ không lo âu không sầu muộn, sao lại trở thành bộ dạng như vậy? YunHo đã mở lời trước

“Bé Gun? Sao em lại bán hoa ở chỗ này? Mẹ em đâu?”

“Em…”

JaeJoong cũng rất nghi hoặc, lần trước xây dựng khu phố, M.J tháo dỡ phá bỏ những căn nhà của mảnh đất bên kia, nhưng M.J trả không ít chi phí di dời, những gia đình đang phát triển kinh doanh như nhà của bé Gun, lúc di dời cũng được cấp cho một khoản bồi thường đặc biệt.

“Bố mẹ em đâu?”

Nghe JaeJoong nhắc đến bố mẹ, bé Gun đột ngột òa khóc, hỏi gì cô bé cũng không nói, YunHo lo lắng, cùng JaeJoong kiên trì đưa bé Gun về nhà. Họ không ngờ, gia đình bé Gun lúc đó nhận được một khoản tiền đền bù lớn lại có thể sống ở một nơi giống như khu nhà ổ chuột. Thấy mẹ của bé Gun, “bà chủ” trước kia mặt mày vui vẻ tràn trề thoáng cái trở nên già nua, làm cho YunHo cảm thấy kinh hãi.

JaeJoong nhìn hoàn cảnh của bé Gun, không khỏi mở miệng hỏi

“Nhà cô không nhận được chi phí di dời sao?”

Mẹ bé Gun thở dài, lau hai chỗ cho sạch sẽ để YunHo và JaeJoong ngồi xuống, rồi bảo bé Gun đi rót nước cho họ, JaeJoong ngăn bé Gun lại

“Có phải tiền đền bù di dời có chỗ nhầm lẫn không?”

Mẹ bé Gun vội vàng lắc đầu

“Không không không, cậu cho quá đủ rồi… Là… Là chúng tôi không tốt, hoang phí tiền bạc…”

Nói xong bà ôm mặt khóc, bé Gun nghe mẹ nói vậy, chợt đứng lên

“Không phải, không phải trách nhiệm của mẹ, là bố đi đánh bạc thua mất một nửa tiền đền bù, sau đó còn…”

Cô bé còn chưa nói hết, chợt nghe có tiếng vang rất lớn truyền ra từ trong nhà, sau đó là tiếng gào thét đau đớn của một người đàn ông

“A a a a a!”

Tiếp đến là tiếng đồ vật cuồng loạn bị đập bể! Cánh cửa bị khóa mang theo dây xích sắt lung lay sắp đổ do bị người ở bên trong va đập, YunHo cùng JaeJoong đứng lên, bé Gun tràn ngập sợ hãi nhìn vào trong nhà, ngược lại mẹ của bé Gun bình tĩnh hơn, chỉ là nước mắt rơi xuống càng nhiều, tiếng động bên trong dần dần lớn lên còn kèm theo tiếng chửi rủa

“Đưa tao tiền!! Đưa tao tiền!! Hai con đĩ bọn mày! A a a a a! Đưa tao bạch phiến!”

Gần như cùng một lúc, YunHo và JaeJoong đã biết nguyên nhân suy bại của gia đình bé Gun, bố của cô bé, hút thuốc phiện.

Chú thích

[1] Izakaya là những quán bar truyền thống của Nhật, nơi rất nổi tiếng đối với những nhà kinh doanh Nhật Bản muốn uống chút gì đó sau khi làm xong công việc, những năm gần đây các quán bar này đã trở nên nổi tiếng hơn với những người uống rượu trẻ tuổi. Từ truyền thống phát triển thì cùng với thức uống của bạn, thức ăn cũng được phục vụ ở Izakaya, nó tạo cảm giác giống như ở nhà hàng. Khi bước vào Izakaya, trước tiên bạn sẽ được mời ngồi vào chỗ có lót khăn ấm trong khi người bồi bàn đi lấy đồ uống và thức ăn. Các quán Izakaya truyền thống dùng những cái bàn thấp nổi tiếng của Nhật và những tấm lót nệm trên sàn, nhiều quán Izakaya ngày nay dùng các bàn kiểu phương Tây hoặc các phòng dài dùng để uống bia kết hợp với những cái ghế nhỏ thay cho kiểu truyền thống của Nhật.

[2] Tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản, khác với chiếu cói của Việt Nam, chiếu tatami là rơm ép thành tấm dày, bề mặt bọc một lớp chiếu cói mỏng. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau.