Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 30 : Mỗi người một ngả




Chương 30 : Mỗi người một ngả

Mai tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kaiba . " Tại sao Yugi lại nói với cậu lời nó dối mà biết chắc rằng cậu sẽ không tin?"

" Tốt hơn hết cô không nên tuyên bố rằng cậu ta nói thật."

Cô ấy thở dài. " Đàn ông". Tôi thấy Mai và Tea gật đầu nhìn nhau, chắc chỉ thiếu 2 ly trà với tiếng húp sùm sụp nữa là đủ. " Tôi nói tôi cũng ko tin vào ma thuật

" Vậy gã PaniK kia đâu rồi." Tôi ngây ngô hỏi, làm Mai bắn cho tôi một cái lườm làm tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.

" Tôi không tin nó là thật. Nhưng họ thì có... Thế Kaiba, điều gì làm cả nhóm Yugi tin rằng Pegasus thật sự sở hữu phép thuật?" Cô ấy nói tiếp trước khi cậu ta trả lời. "Nó hẳn ko phải mánh khóe vớ vẩn trong rạp xiếc."

" Hơn thế nữa" Joey phàn nàn. " Cái gã quái dị một mắt đấy có thể rút linh hồn và đọc dc suy nghĩ của mọi người.

Tristan gật đầu. " Đúng, hắn còn đánh bài với Yugi qua một cuốn băng ghi sẵn"

" Nên sao cậu ko tin-"

" Cuộn băng" Kaiba nói đột ngột.

" Ma thuaaaaaaaat" Joey thốt lên, khó chịu vì bị cắt ngang

" Pegasus luôn quan tâm tới công nghệ." Kaiba nói, nheo mắt nhìn Yugi. "Công nghệ tiên tiến. Có một lý thuyết về việc sử dụng các thông điệp cao siêu trong các đoạn băng để cấy mệnh lệnh vào trong con người."

"Nhưng không phải-" Yugi muốn nói nhưng Tristan, chú ý vào những gì đang xảy ra, để tay lên đầu gối Yugi và lắc đầu, cho Kaiba tiếp tục.

" Hắn biết rằng cần phải đánh bại cậu và phải làm nó công khai. Và cách tốt nhất để thực hiện là khiến cậu làm theo kế hoạch của hắn. Pegasus đánh thuốc mê ông của cậu, đưa đến viện, sau đó sử dụng đoạn băng cấy các kí ức sai lầm khiến cậu nghĩ đã đánh với hắn qua một đoạn băng thu sẵn..." Và tôi thấy một biểu hiện chưa từng thấy. Kaiba giật mình hoảng sợ. " Công nghệ ánh sáng cứng của tôi"

"Thì sao?" Tea hỏi, nghiêng người về phía trước.

" Nếu Pegasus tìm ra cách cấy phép các gợi ý thôi miên vào hình công nghệ này... sẽ thu hút sự chú ý của toàn bộ thế giới"

Mai tái mặt, giọng run sợ. "Hắn có thể tẩy não mọi người chơi. Ko... hơn thế nữa! có thể áp dụng trong phim, tivi... hắn có thể điều khiển tất cả mọi người!"

Tôi cố hết sức để nhịn cười. " Mấy người này nghĩ cái quái gì vậy, cái âm mưu này quá xấu xa với thế giới mà mọi thứ đều có thể xử lý bằng đánh bài ma thuật."

" Nên ta càng có lý do chấm dứt ngồi đây tám nhảm với mấy người mà thay vào đó đi đối phó với Pegasus" Kaiba quyết đoán đứng dậy, chỉnh lại cái áo khoác. " Ta ko thể để hẵn dùng công nghệ của ta cho mấy cái kế hoạch điên rồ này được. Nào Mokuba... anh em ta có cuộc hẹn với Pegasus"

" Vâng" Mokuba bật dậy.

"Kaiba!" Tôi gọi lớn, bỏ tay Mai ra. "Dừng lại!"

" Đừng hòng ngăn cản ta, Edwin" Kaiba tuyên bố. " Ta phải chặn hắn lại"

"Đúng, đó chính xác là lý do tại sao cậu nên rời khỏi hòn đảo này ngay bây giờ!"

" Nói vớ vẩn gì vậy ? Ta không phải kẻ nhát gan, ta ko sợ Pegasus."

" Tôi biết" Tôi cáu kỉnh, sự mệt mỏi ngày càng tăng lên, cả ngày trời gặp đống rắc rối, suýt c·hết mấy lần, bị hiểu nhầm và giờ lại xuất hiện thêm 1 tên cứng đầu với niềm kiêu hãnh đáng nguyền rủa. " Được rồi" tôi nói chậm hơn, " Hãy bắt đầu lại. Pegasus muốn đánh bại Yugi, vì hắn đã đánh bại cậu. Và vì lý do c·hết tiệt nào đó tập đoàn Kaiba cần có 1 CEO là một người chơi bài ma thuật giỏi nên Big5 ko chấp nhận một kẻ thua cuộc làm lãnh đạo. Cho nên... cậu cần làm gì để bẻ gãy kế hoạch này?"



" Đánh bại Pegasus " Kaiba nói lạnh lùng.

Tôi bất lực. " Ôi mẹ ơi, sao con lại kẹt ở thế giới điên khùng này. Ko Kaiba, dù có đánh bại Pegasus thì mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì đâu. Cậu vẫn thua Yugi nên Big ko công nhận cậu là kẻ mạnh nhất."

"... Anh ta luôn thế này?" Kaiba hỏi

" Đúng" Tất cả đồng thanh.

" Cạn lời." Tôi cố nốt lần cuối. " Ý tôi là cậu và Yugi đánh luôn 1 trận tại đây, một trận Yugi cố tình thua. Cậu trở về đất liền báo cảnh sát về tình hình nơi này. Chúng tôi tới lâu đài xử lý Pegasus, đánh bại hắn, nhờ cảnh sát bắt tất cả bọn chúng, ko ai trong chúng ta c·hết. Sau khi về Domino cậu và Yugi sẽ tái đấu 1 trận tử tế. Nghe đc ko?"

Tôi nghe dc tiếng nghiến răng của Kaiba lúc này.

" Tsk, tsk. Ngươi là kẻ ko biết gì về danh dự hay bất cứ điều gì tương tự. Nếu ngươi nghĩ ta hài lòng dùng cách bẩn thỉu thì mơ đi."

“Kaiba nói đúng,” Yugi nói với tôi. "Cố tình thua ? Một bài thủ phải có danh dự"

Tôi quay lại thấy tất cả mọi người, kể cả Mai, gật đầu đồng ý.

" ...Tốt thôi" Tôi nản toàn tập. " Tùy, muốn c·hết cứ tiến đến trực tiếp gặp Pegasus. Tuyệt vời, sao mọi việc lại đơn giản thế nhỉ? Này, sao ko sử dụng một bộ bài bất kì mà Pegasus đưa cho cậu để đánh bại hắn ? Thể hiện cậu giỏi hơn hắn vạn lần? " Tôi quay lại về phía lều. " Khoan, ko ổn"

" Ta ko rảnh nghe lời nói nhảm nhí, chúng ta kết thúc rồi. Mokuba đi thôi"

" Đừng có đem em trai cậu đi c·hết cùng cậu, đồ ngu xuẩn" Tôi gầm lên.

Làm Kaiba khựng lại

" Cái gì cơ?"

" Ờ, xin lỗi" Tôi mỉa mai. " Pegasus đã chứng minh hắn ko từ thủ đoạn để chiếm dc tập đoàn Kaiba, Cậu lấy gì ra đảm bảo an toàn của Mokuba khi tự mình lao vào thách đấu với hắn. Với hắn đơn giản chỉ cần ra lệnh tay sai tóm gọn Mokuba và dùng thằng bé để ép cậu chơi theo luật của hắn, cậu thua là cái chắc." Kaiba im lặng, nên tôi tiếp tục. " Thông minh lên Kaiba... hãy để tôi bảo vệ Mokuba. Pegasus đảm bảo chừng nào tôi còn ở trên đảo thì thằng bé vẫn sẽ an toàn. Thực ra, tôi sẵn sàng từ bỏ cơ hội vào top 4 để giữ cho thằng bé an toàn"

"Edwin!" Mai la lên

"Cậu không thể làm vậy, anh bạn!" Joey khuyên can.

" Tôi có thể và tôi sẽ làm vì Mokuba quan trọng hơn! Thằng bé quan trọng hơn cái danh hiệu vua trò chơi"

Kaiba nhìn tôi rồi nhìn xuống Mokuba. " Có anh ấy bảo vệ em rồi anh hai ... Em muốn đi cùng anh nhưng em không muốn Pegasus lợi dụng em để gây bất lợi cho anh."

Phải nói rằng, Kaiba ghét phải thừa nhận rằng tôi nói đúng. Một tên mà cậu ta bảo là hèn nhát, l·ừa đ·ảo ko coi trọng danh dự khi chơi trò chơi thẻ bài của trẻ con.

Cứ ghét thoải mái.

" Anh muốn gì?" Kaiba cuối cùng cũng hỏi." Anh sẽ không từ bỏ cơ hội này bởi vì lòng tốt, ra giá đi Chaos?"

Thành thật mà nói, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả. Nhưng tôi nhận ra rằng dù cố gắng đến mấy thì tôi cũng ko bao giờ giống Yugi, Kaiba, Joey... Tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc ko hơn ko kém.

Sao cũng dc, bây giờ tôi muốn làm điều mình thích.



" 3 triệu đô" tôi nói khiến Kaiba nheo mắt lại. "Ngang bằng số tiền thưởng vô địch giải đấu. Cậu viết tấm séc... dành cho Serenity Wheeler"

" HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ" Joey kêu lên suýt ngã vào lửa trại

" Edwin?" Tea nhỏ nhẹ

"Anh bạn nghiêm túc chứ ?" Tristan giật mình nói.

" Trông tôi giống đang đùa?. Như đã biết, cô bé cần tiền để dc phẫu thuật phục hồi thị lực." Tôi nhìn Yugi người nhận ra điều tôi muốn nói và nhanh chóng cười toe toét, gật đầu. " Yugi và tôi có giao ước... ai thắng thì sẽ đưa tiền thưởng cho Serenity để cô bé phẫu thuật. Nếu tôi hy sinh cơ hội kiếm được tiền theo cách vô địch thì tôi cần một cách khác để làm . Vì vậy, ... 3 triệu đô từ cậu. "

"... làm ơn đi anh hai?" Mokuba thì thầm.

"Thành giao," Seto nói, thò tay vào túi áo khoác lấy ra một cuốn séc.



Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm, vui vẻ, thoải mái, tôi cảm thấy-

" Xin lỗi, Ed... tớ ko chấp nhận" Joey đứng lên nói. " Tớ ko thể ngồi không nhận lấy tiền. Nhưng." Joey lấy bộ bài ra thách thức. " Tớ sẽ nhận nó bằng cách tự tay thắng Kaiba"

- Tôi muốn điên cái đầu, muốn g·iết người.

_______________________________________________

Mai lẽ ra phải tận huởng trận đấu này.

Joey trở nên kiêu ngạo khi cậu ta đánh bại cô ấy và sự kiêu ngạo càng tăng lên khi đánh bại cả Rex. Cậu ta luôn khoe khoang mình tài giỏi ntn, số ngôi sao có dc là bao nhiêu, và khẳng định sẽ trở thành nhà vô địch của giải đấu. Cho nên, việc chứng kiến Joey thảm bại trước Kaiba đáng lẽ phải là sự xoa dịu cho Mai.

Thay vào đó, tất cả những gì Mai có thể làm là quay đi, không thể nhìn.

Thứ nhất, cô ấy biết đây ko phải chỉ là một trận đấu thông thường mà là vì đôi mắt, tương lai của một cô gái trẻ.

Thứ hai, cô lo lắng cho Edwin

Edwin hoàn toàn im lặng từ lúc Joey thách thức Kaiba. Mai nghĩ rằng anh ấy sẽ càm ràm la hét nhưng thay vào đó là im lặng, nghiến răng ko làm gì cả. Tất cả ngoại trừ Joey đều cảm nhận dc Edwin đã ko còn nén nổi sự tức giận nữa. Núi lửa sắp phun trào... Edwin một người khuyên Mai ko nên để cam xúc đọng lại trong lòng đang mắc phải lầm.

Cuối cùng, trận đấu kết thúc, Joey quỳ xuống, ngây người nhìn Kaiba. Cậu ta còn ko phản ứng khi Kaiba lấy lại chiếc Duel Disk ra khỏi cánh tay. Tất cả nhứng gì Joey nói là " Mình thua rồi. Mokuba thằng bé đứng cùng Kaiba, nhìn anh hai của mình và nghe anh trai nói nhẹ nhàng trước khi Kaiba đi đến chỗ Mai và Edwin, lấy cuốn séc ra.

" Chỉ vì Wheeler là một thằng ngốc không có nghĩa là tôi không trả món nợ ân tình." Cậu ta nhanh chóng điền vào tờ séc, xé nó ra đưa cho Edwin. " Ko dc phép đưa cho bất cứ ai liên quan đến nhà Wheeler, nếu dám làm tờ séc chỉ là một tờ giấy vụn. Đây là bài học giành cho anh, đừng cố gắng giúp những kẻ thua cuộc, những kẻ thạm chí ko thể giúp chính bản thân"

Edwin giật séc và nhét vào túi. Anh ấy thậm chí không nói một lời nào.

Kaiba rời đi và ngay lúc cậu ta đi, Yugi và bạn bè đã đến bên Joey, an ủi.

“Không sao đâu, Joey,” Tea vỗ vỗ lưng

“Cậu đã làm tốt nhất có thể, anh bạn,” Tristan nói.



“Tớ không thể tin rằng mình đã thua,” Joey nói một lần nữa. "Tớ đã làm mất cơ hội phẫu thuật cho con bé"

" CHÍNH CMN XÁC"

Núi lửa Edwin cuối cùng đã phun trào.

“Nghe này,” Bakura nói, bước tới và giơ hai tay lên khi Edwin lao về phía Joey. "Bây giờ không phải là lúc cho việc này"

" Câm ngay" Edwin cáu giận. " Bây giờ ko phải là lúc lũ ngu ngốc mấy người dỗ dành kẻ tự vứt bỏ đi cơ hội thấy ánh sáng của em gái hắn."

" Anh bạn" Joey đứng dậy kêu lên. " Đủ rồi, tớ ko muốn nhắc đến nó nữa"

" Cậu nên cảm thấy tồi tệ đồ tay nhanh hơn não, kiêu ngạo, ngu dốt!." Edwin gầm lên. " Cái tôi của cậu quá cao, cao hơn cả người em gái đang bị bệnh! Tôi hi sinh cơ hội để cậu quăng nó thẳng vào thùng rác thế à! Còn những người "bạn" của cậu đứng nhìn mọi thứ diễn ra. Nếu họ trước kia gõ đầu cậu mỗi lần cậu chơi ngu thì bây giờ, em gái cậu đã có thể sáng mắt."

" Đủ rồi!" Joey bực tức đẩy mạnh Edwin. " Cậu thì biết cái quái gì về tôi" Joey quay đi, thay vì tức thì là nỗi buồn. " Em gái tôi, tôi muốn giúp em ấy. Con bé trong bệnh viện trong đau đớn và tôi muốn giúp con bé... Ko ai ở đây biết cảm giác bất lực khi ở vị trí này ntn."

"... Tôi biết," Edwin nói nhẹ nhàng, sự tức giận rời bỏ anh. "Mẹ tôi-"

Joey nói ko cần nghĩ." Ai quan tâm đến người mẹ ngu ngốc của cậu! Chúng ta đang nói về em gái tôi!"

Edwin quay cuồng như thể b·ị đ·ánh.

"Joey!" Tea kinh hãi thốt lên.

" Ý cậu ko phải vậy" Yugi nhanh nhẩu. " Edwin, cậu ấy ko... cậu ấy ko."

" Thôi đi anh bạn..." Tristian lên tiếng. " Đừng nói vậy"

" Bà ấy mất rồi"

Mai quay đầu về phía Edwin, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh.

"Ung thư. Tôi đã chứng kiến mẹ tôi c·hết, Joey. Tôi thậm chí không có cơ hội để giúp, để cứu . Tôi phải chứng kiến bà ấy c·hết. Lúc đầu, tôi cầu xin mẹ tôi chiến đấu, trong đầu tôi chỉ nghĩ vì mẹ tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm." hôn mê ... và sau đó tôi nói với mẹ rằng không sao, rằng mẹ có thể đi, rằng không sao. họ lấy đi hỗ trợ cuộc sống của bà ấy. Vì vậy ... đừng ... "Anh không thể nói hết. Thay vào đó, Edwin, nắm c·hặt đ·ầu anh trong tay, những ngón tay xoắn trên tóc, trước khi từ từ bỏ đi khỏi nơi Joey Kaiba đấu tay đôi.

"Ed ... anh bạn ... tôi ..." Joey vươn tay nhưng sau đó bỏ tay ra. Mokuba nhìn cả nhóm trước khi đuổi theo Edwin. "Ý tôi không phải là ... em gái tôi ... với -"

Mai ra đòn khiến Joey ngã lăn xuống đất.

" Đừng có hòng quay trở lại trại, các người ko dc mời." Mai quay gót, bước đi ko nhìn lại.

" Ờ... rồi sao?" Joey giận dữ " Ai cần cô hay tên khóc nhè Edwin đó chứ. Tụi này tự lo dc, ko cần ai giúp hết."

Mai nghe thấy tiếng mọi người cản Joey nhưng cậu ta vẫn tiếp tục. Cô chạy thật nhanh để bắt kịp Edwin và Mokuba. Khi quay trở lại, ko ai nói câu nào mà chỉ im lặng quay vào lều của mình. Nhưng thay vì đi ngủ, Edwin ngồi xuống trước đống lửa trại nhìn nó một cách tê tái. Mai ngồi xuống bên cạnh choàng tay qua để Edwin tựa vào vai cô.

Sau khoảng chục phút, Mokuba ngồi xuống bên cạnh Edwin dựa vào anh nói khẽ. " Anh hai và em... đã mất bố mẹ trong một vụ t·ai n·ạn xe hơi. Anh Edwin... nó có bao giờ ngừng đau không?"

Edwin nhắm mắt lại còn Mai biết câu trả lời. "Có, nó có. Em phải học cách bước lên phía trước. Mọi thứ sẽ tốt hơn."

" Ko, ko bao giờ."

" 2 người..." Edwin bắt đầu, giọng run run, "2 người có bao giờ có cảm giác ... rằng bản thân không phải là anh hùng trong câu chuyện của chính mình không?"

Tất cả những gì Mai và Mokuba có thể làm là tựa lên người anh ấy.