Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 28 sói và sư tử




Chương 28 sói và sư tử

Chương 28

Yugi cùng Bakura nhìn sang Renard trước khi anh ta đến chỗ cả nhóm, ngồi xuống trước lửa trại đang cháy. Những người còn lại đều đã ngủ. Mai và Tea nằm chung 1 lều, Edwin và Mokuba cũng vậy . Còn Joey với Tristan phàn nàn trong lều chật quá nên nằm ngủ ở bên ngoài, Joey lẩm bẩm nói mơ về đủ thứ trong vài phút.

Còn với 2 thanh niên mang bảo vật ngàn năm, họ biết rằng bản thân hiện tại không thể ngủ được. Bakura nói rằng cậu đã ngủ trong vài ngày khi bị chiếc vòng tròn điều khiển, đối với Yugi mọi việc diễn ra trên hòn đảo khiến cậu tràn đầy năng lượng. Không chợp mắt đến khi đánh bại Pegasus và giải cứu ông nội.

" Anh Edwin sao rồi ạ?" Yugi hỏi Renard, người và tháo găng tay đang giơ tay về phía ngọn lửa trại.

" Cậu ta ổn rồi, không có gì đáng ngại." Renard trả lời nhẹ nhàng. " Ngọn lửa mới chỉ cháy vào bộ đồ ngủ nên da không bị b·ỏng n·ặng. Cứ giữ băng gạc trên người cậu ta vài ngày là ổn, không để lại sẹo luôn."

" Không thể tin được là Pegasus không có nhân viên y tế nào trợ giúp những tham gia chẳng may b·ị t·hương." Bakura lắc đầu nói. " Đây là 1 hòn đảo tự nhiên... Mọi người có thể gặp phải đủ thứ t·ai n·ạn ở đây."

" Tớ nghĩ rằng Pegasus quan tâm đến thứ khác hơn là sự an toàn trong giải đấu." Yugi thành thật nói

" Phải thừa nhận rằng, ngay khi dc mời tham gia giải đấu này, tôi biết rằng nó khác xa mọi giải đấu tôi từng tham gia. Giải đấu bình thường hiển nhiên có cấu trúc như vòng bảng, vòng loại trực tiếp, nhánh thắng nhánh thua..." Renard xua xua tay . " Còn ở đây hoàn toàn ngẫu nhiên, để người tham gia tự do chọn lựa đối thủ, khám phá hòn đảo, dùng trí thông minh để sống sót. Tập hợp tất cả yếu tố khiến tôi hứng thú."

"Tại sao vậy?" Bakura hỏi.



Renard thở dài. " Tôi đã quá tuổi để chơi bài ma thuật. Ko riêng trò này mà tất cả thể loại tương tự. Khi mà làm gì đó liên tục trong một khoảng thời gian dài, sẽ dễ dàng khiến mọi thứ trở nên buồn chán. Tôi tự hỏi đó là lý do tại sao lại xuất hiện những tên như PaniK, cảm giác buồn chán tẻ nhạt khiến hắn thành ra như vậy để tìm cảm giác mạnh. Khi Pegasus mời tôi tới giải đấu này, tôi thực sự tò mò. Tôi phải thú nhận, cảm giác buồn chán khiến tôi mù quáng quên đi những nguy hiểm về mọi thứ... về người đàn ông điều hành mọi thứ."

" Pegasus phải trả giá cho những việc hắn làm." Yugi nói khẽ

" Đồng ý" Renard dõng dạc. " Tôi xin lỗi tôi không thể bù đắp những việc đã xảy ra với mọi người" Anh đứng dậy, đeo lại găng tay. " Vai trò của tôi trong giải đấu điên rồ này đã đến hồi kết"

" Kết thúc? Ý anh là sao?" Bakura ngạc nhiên. " Anh không định ở lại đến khi giải đấu kết thúc?"

" Không, ở đây ko còn gì để níu kéo tôi nữa." Renard nháy mắt với nụ cười tự tin. " Pegasus rất cần tôi nên đã chấp nhận một số yêu cầu phi lý tôi đặt ra. Sáng mai tôi sẽ dạo một vòng quanh đảo, để chắc chắn rằng không có thêm 1 PaniK thứ 2 xuất hiện nữa, sau đó tôi sẽ tới lâu đài trò chuyện với Pegasus, một buổi trò chuyện mà ông ta chắc chắn không thích. " Anh ta chỉ về phía bên trái của mình. " Phía đông lâu đài có một cái vịnh nơi con thuyền cá nhân của tôi neo ở đó... nếu mọi người thất bại và muốn trốn thoát nhanh chóng hãy đến đó tìm tôi. Tôi đã đánh dấu vị trí này bản đồ của Edwin." Anh cúi chào 2 cậu thanh niên. " Chúc buổi tối tốt lành, hẹn gặp lại tất cả mọi người."

VÀ đó, Renard tiến vào khu rừng, khuất khỏi tầm mắt. Bakura với Yugi nhìn nhau cười nhẹ.

" Quả là một con người kì lạ nhỉ?"

" Kỳ lạ nhưng tốt bụng." Yugi đáp. " Tốt hơn hầu hết những người trên đảo này."

" Tớ biết cậu và Joey đã có vài trận đấu... Nhưng những đối thủ cậu gặp tồi tệ đến vậy sao?"

" Tớ ghét phải nói điều này nhưng đúng vậy." Yugi nhìn vào ngọn lửa trại. " Đối thủ đầu tiên của tớ là Weevil Underwood."



" Nhà vô địch Nhật Bản?" Bakura hỏi, Yugi gật đầu, Bakura mỉm cười. " Tớ rất muốn xem trận đấu đó, đối thủ đầu tiên của cậu rất giỏi"

" Tớ nghĩ Weevil thành công như vậy là nhờ mánh khóe hơn là kĩ năng của bản thân. Hắn vứt 5 lá Exodia của tớ xuống biển và sau đó dụ chúng tớ đến nơi thi đấu có lợi cho hắn."

" Hừm... Còn ai nữa?"

" "Rồi tiếp theo Joey đấu với Mai và đó là một trận đấu khó khăn"

" Vậy à! Nhưng hiện tại... cô ấy có vẻ thân thiện với tất cả."

" Đều nhờ Edwin. Theo như Tea nói, hai người họ biết nhau từ trước."

" Cậu nghĩ họ..." Bakura phỏng đoán.

" Tớ chưa từng nghĩ vậy." Yugi lắc đầu nói. " Ít nhất là trước khi cô ấy hôn Edwin. Tuy nhiên, anh ấy cũng bị giật mình như tất cả mọi người." Yugi nói to. " Tớ nghĩ họ là bạn, có bạn rất tốt. Mai cần bạn bè, trông cô ấy trông có vẻ đã đơn độc trong thời gian dài." Bakura lẩm bẩm gì đó làm Yugi thắc mắc ." Gì vậy?"



" Những gì Edwin đã nói... nó đột nhiên có ý nghĩa hơn rất nhiều." Yugi chăm chút nhìn làm Bakura ngượng ngùng. " Khi bọn mình trở lại sau trận đấu với PainK, tớ cảm ơn anh ấy vì đã cho tớ ở lại cùng mọi người. Tớ nói rằng bản thân đã gây ra lắm rắc rối cho mọi người nhưng tớ thực sự biết ơn khi có thể đi cùng tất cả. Tớ... tớ quá quen với việc ở một mình rồi Yugi." Đến lượt Bakura nhìn vào ngọn lửa. "Nhưng Edwin nói với tớ rằng ' không ai trên đời sinh ra phải sống trong đơn độc'. Anh ấy nói với tớ nhưng tớ nghĩ anh ấy muốn ám chỉ Mai hoặc... dám cá tớ nghĩ rằng Edwin nói với chính bản thân anh ấy."

" Vậy ư?" Yugi thầm nghĩ. " Đó là lý do tại sao Edwin cư xử như vậy ? Giống như mình, anh ấy lớn lên mà không có bạn bè? Nhưng thay vì kết bạn anh ấy lại đả kích tất cả để bảo vệ bản thân?"

" Cậu nghe thấy gì không?" Bakura nói chặt dứt dòng suy nghĩ của Yugi. Cậu thanh niên quay lại. nhìn hướng ra biển, nhận ra đúng là vậy, tiếng động ngày càng lớn, đó là tiếng động cơ.

Sau đó, cậu nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống mặt biển tĩnh lặng, tiếng gió cắt làm biển dậy sóng và cậu nhận ra đó là một chiến trực thăng. Đến gần hơn xuất hiện logo của tập đoàn Kaiba.

" Cái quái quỷ?" Bakura tự hỏi còn Yugi đã chạy tới lều

" Hả, cái gì vậy" Joey rên rỉ dùng tay che mắt khi chiếc trực thăng đang bay ngay trên địa điểm cắm trại của họ, chiếu đèn vào cả nhóm. Joey bực bội thốt lên. " Thôi đi, tắt nó đi, để tôi ngủ một chút sau một ngày mệt mỏi."

" Ôi lại gì nữa đây?" Mai phàn nàn bước ra khỏi lều, Tea theo sau với khuôn mặt ngái ngủ. Edwin tiếp theo gầm gừ, chửi thề khi b·ị đ·ánh thức, nhưng riêng Mokuba cười toe toét thích thú khi chiếc trực thăng hạ cánh, người lái nó đi ra.

" Anh hai" Mokuba hét lên, chạy thật nhanh tới ôm chật người anh của mình. Kaiba nhìn xuống, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu em trai mình, một nụ cười nở trên môi. Không chút chế nhạo, chế giễu trong nụ cười đó... đơn giản là nụ cười nhẹ nhỏm khi thấy em trai của mình binh an vô sự. " Em biết anh sẽ tới! Em biết anh sẽ tìm thấy bọn em! Thấy chưa anh Edwin"

" Ờ, nhóc nói đúng rồi" Edwin tiến lên trước

" Anh hai, đây là anh Edwin. Anh ấy đã cứu em khỏi một tên giả làm anh"

" Anh biết mọi thứ" Kaiba trả lời, nụ cười của anh ta đã tắt.

Yugi bất ngờ thấy ảo ảnh. Nơi Kaiba và Edwin đang đứng lúc hiện lên hình ảnh một sư tử đực gầy guộc, đang lén lút rình mò chỉ cần có thời cơ là sẵn sàng lao vào cắn xé tàn bạo, và một con sói to như con gấu với đôi mắt dò xét. Ở chính giữa là một con sư tử con, chưa nhận ra rằng hai con thú trên không đi săn cùng nhau mà là đang xem chừng nhau đối phương có phải là mối đe dọa hay không.

" “Chuyện này sẽ thú vị lắm đây,” Yugi lặng lẽ nghĩ.