Sau cuộc hẹn với Đào Lâm San, quản gia Lâm mang gương mặt lạnh lùng trở về biệt thự L của Lăng Thanh. Lão không đi đâu khác mà âm thầm tiến về phía phòng riêng của A Liên.
Lúc này, cô gái bé nhỏ ấy đang thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại trễ mất một bước, vì cửa phòng vừa được ai đó mở ra, khiến trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô sắp rơi hẳn ra ngoài vì hồi hộp.
Nhìn thấy Lâm Dân Tiêu đang tiến vào, A Liên lập tức đứng dậy, gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu. Cô run rẩy bước lui về phía sau.
"Chú...chú Lâm, sao...sao chú vào đây vậy?"
Dù đã rất cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ ra tự nhiên nhất, nhưng khi đứng trước kẻ sát nhân máu lạnh, một cô gái nhỏ tuổi như A Liên làm sao có thể xem như không biết gì.
Trong khi đó, Lâm Dân Tiêu vẫn đang thong thả sải bước đi vào với nụ cười quỷ dị trên môi.
"Con làm gì mà sợ chú như đang nhìn thấy quỷ vậy? Chú đã làm gì con đâu. Nào, lại đây, chú nói cái này."
Đúng vậy, A Liên nhìn thấy lão còn phải sợ hơn thấy quỷ, vì quỷ không tồn tại, nhưng người đội lốt quỷ dữ thì đang đứng ngay trước mặt, khiến cô không thể nào ngừng sợ.
Nhưng để cứu lấy bản thân, thay vì bứt dây động rừng, A Liên chọn cách nghe theo lời lão ta, từ từ ngồi xuống giường ngủ, cách lão một khoảng, rồi nói:
"Có chuyện gì, chú...chú nói đi."
Thấy A Liên ngồi xa như vậy, Lâm Dân Tiêu lại chủ động đến ngồi ngay bên cạnh cô gái, dọa A Liên run sợ khôn nguôi, rồi lão mới âm trầm lên tiếng:
"Chú hỏi con, cả ngày lẫn đêm hôm qua, con có ra khỏi phòng hay không?"
Được hỏi về chuyện đêm hôm qua, A Liên lập tức nhớ lại cảnh tượng trong lúc cô đi vệ sinh đã tình cờ nghe thấy tiếng hét thảm thương của Từ Lê Na trong nhà kho, nên tò mò lén lút tới gần, thì chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ xấu số đó đang bị Lâm Dân Tiêu giở trò đồi bại. Lão còn dùng vũ lực đánh ngất Từ Lê Na để thực hiện hành vi thú tính của mình.
Chỉ nhìn thấy bao nhiêu đó, hai chân A Liên đã mềm nhũn rồi vô thức ngã quỵ xuống, cô đưa tay tự bịt miệng chính mình để không phát ra âm thanh đáng chú ý.
Kể từ khi chứng kiến chuyện khủng khiếp đó, cô sợ tới mức trốn kín trong phòng. Mãi tới khi nghe tin Lăng Thanh bị Cảnh sát bắt, mới dám lén lút ra ngoài.
Trong chuyện này, cô biết chắc chắn có uẩn khúc, nhưng tạm thời không dám làm gì khác ngoài việc nhanh chóng rời khỏi đây. Nào ngờ, lại chậm mất một giây.
Dẫu sợ hãi, nhưng sau chuỗi ký ức vừa hiện ra, A Liên vẫn dũng cảm trả lời:
"Cả ngày hôm qua, cháu không có ra khỏi phòng."
"Vậy bây giờ cháu định đi đâu mà thu dọn nhiều đồ đạc thế này?"
Bầu không khí ngày càng căng thẳng, giọng nói của lão già mỗi lúc càng lạnh.
Nhưng lần này, lão không đợi A Liên trả lời nữa mà trực tiếp quay qua bóp cổ cô ấy, ấn xuống giường ngủ.
"Nói, có phải mày đã nhìn thấy điều gì rồi đúng không?"
A Liên ra sức giẫy giụa nhưng bất lực, vì lão ta siết tay rất chặt, cô chỉ có thể lắc đầu phủ định câu hỏi kia, chứ không thể mở lời.
Tưởng chừng cô gái nhỏ đáng thương ấy cứ như vậy mà bị tước đoạt mạng sống. Nhưng không, trước lúc cô sắp ngạt thở Lâm Dân Tiêu đã buông tay. Lão dùng vũ lực đánh ngất A Liên, rồi trói chặt tay, chân lại. Còn lão ung dung mở điện thoại lên, thao tác chọn quay video rồi đặt camera hướng về phía giường ngủ.
Mọi sắp đặt đều ổn thỏa, lão ta quay lại chỗ A Liên đang nằm bất tĩnh với nụ cười gian tà trên môi.
Ở độ tuổi ngoài 50, Lâm Dân Tiêu lão ta vẫn là một lão già háo sắc, là nỗi ám ảnh của tất cả những thiếu nữ đáng thương, điển hình như A Liên mệnh khổ.
Cùng lúc này, tại phòng hỏi cung tối tăm của Cục Cảnh sát phòng chống tội phạm. Lăng Thanh, hai tay bị chế ngự bởi còng số tám. Thứ hắn đang phải đối mặt là gương mặt cứng nhắc của vị Cảnh sát trưởng, người phụ trách vụ án.
"Tại sao anh lại ra tay giết hại nạn nhân Từ Lê Na?"
Đây đã là lần thứ hai, người đàn ông ấy được nghe câu hỏi đó. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, như một người vô tri vô giác.
Buộc lòng, Cảnh sát trưởng phải lên tiếng khuyên nhủ:
"Chỉ cần anh thành thật khai báo sẽ nhận được khoan hồng của pháp luật."
Bấy giờ, trên môi hắn ta mới thoáng xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo.
Khai báo ư? Hắn phải khai thêm bao nhiêu lần nữa đây? Khi trước đó đã từng nói bản thân vô tội, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không rõ tại sao Từ Lê Na lại chết.
"Tôi nói rồi, là do các người không tin thôi. Tôi vừa ngủ dậy đã thấy cô ta tắt thở nằm bên cạnh mình rồi."
"Vậy anh giải thích như thế nào về hành vi này của mình?"
Lúc này, vị Cảnh sát trưởng mang ra một đoạn clip trong điện thoại đưa đến trước mặt Lăng Thanh.
Đập vào mắt là đoạn video lúc hắn xảy ra tranh cãi với Từ Lê Na trong nhà kho, hôm đó vì quá tức giận hắn còn siết cổ cô ta, và dùng những lời hăm dọa mang tính chất muốn cướp đoạt mạng sống đối phương.
Chính hành vi và những câu nói đó, nay lại là bằng chứng gây bất lợi cho hắn hiện tại.
Thế mà hắn vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời:
"Cô ta là người phụ nữ được tôi cưới về, dĩ nhiên những lúc tranh cãi ai lại không thốt ra lời lẽ gây sát thương cao. Tôi từng hăm dọa, nhưng không có nghĩa sẽ ra tay giết người. Chẳng lẽ chỉ với bấy nhiêu bằng chứng mà các người đã định tội tôi?"
"Dĩ nhiên bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để kết tội. Nhưng một khi chúng tôi tìm đủ bằng chứng thì anh sẽ không còn cơ hội được hưởng khoan hồng."
Nói xong, vị Cảnh sát đã thu dọn hồ sơ rồi rời đi. Thì lại nghe, người đàn ông ấy hỏi tới:
"Có thể trước đó tôi đã bị người khác hạ thuốc, rồi hung thủ thật sự ra tay dàn dựng hiện trường giả vu oan tôi thì sao?"
Nghe vậy, vị Cảnh sát cũng quay lại, cho người đàn ông ấy câu trả lời:
"Sự thật như thế nào chúng tôi nhất định sẽ điều tra kĩ càng, không để kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Sau đó, chỉ còn một mình Lăng Thanh ở lại với khoảng trời tối tăm. Hắn mỏi mệt ngã lưng ra chiếc ghế sắt, ngửa mặt nhìn lên trần nhà nơi chốn cầm tù.
Vài giây sau lại nhếch môi cười nhạt, nụ cười ấy chứa bất lực, nhàm chán như một kẻ đã mất đi mục tiêu trong cuộc đời mình.
Chưa đầy một tháng, hắn mất đi người con gái mình yêu nhất. Cuộc hôn nhân còn chưa kịp mở đã vội vàng kết thúc.
Thế mà dòng đời lại tiếp tục đưa đẩy, xô hắn ngã vào vòng lao lý, bị cầm tù bởi hàng song sắt lạnh lẽo, mà chính hắn còn không biết nguyên nhân tại sao.
Rốt cuộc, phía trước còn bao nhiêu sóng gió mới đổi được bình yên?