Một ngày mới bắt đầu với ánh ban mai dịu nhẹ. Khi đó Lăng Thanh cũng tỉnh dậy sau vài tiếng liên tục chìm vào giấc ngủ sâu đến quên hết trời đất trong đêm vừa qua.
Vừa mở mắt, hắn đã cảm thấy cơ thể nặng trĩu như có vật gì đó đè lên nên lập tức chau mày, đồng thời hướng mắt nhìn xuống theo bản năng.
Lúc này, hắn mới giật bắn người khi thấy Từ Lê Na đang nằm bên cạnh dang tay, dang chân ôm hắn. Ngay lập tức, Lăng Thanh bật người ngồi dậy, nhưng cô gái đó không hề có bất cứ một động thái nào, mà còn đang đưa khuôn mặt trắng bệch lên trơ trơ trước mắt hắn ta.
Cảm thấy có chuyện chẳng lành đang xảy ra ở đây, Lăng Thanh dù bình tĩnh cách mấy cũng không thể giấu đi nét mặt hoang mang khi chứng kiến Từ Lê Na đang lõa thể nằm trên giường, với gương mặt không còn chút sức sống.
"Từ Lê Na."
"..."
"Từ Lê Na."
Hai lần gọi tên cô gái ấy, nhưng ả ta không hề nhúc nhích. Bấy giờ, Lăng Thanh mỗi phút càng hoảng, hắn nuốt nước bọt cái ực, rồi đưa ngón trỏ run run đến trước mũi Từ Lê Na.
Khi không còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, đôi đồng tử nam tính liền trở nên sửng sốt, hắn giật mình kinh hãi, khi biết Từ Lê Na đã chết.
*Rầm.
Vừa vặn đúng lúc này, tấm cửa của căn phòng lại bị ai đó đạp thẳng vào, vang lên âm thanh chấn động.
Lăng Thanh hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã thấy ông bà Từ cùng một tiểu đội cảnh sát xông vào. Ngay sau đó, cùng lúc có hẳn ba bốn họng súng đang hướng về phía người đàn ông ấy.
"Tiểu Na, con à..."
Ông bà Từ sau khi nhìn thấy thi thể của Từ Lê Na nằm trên giường thì không khỏi xót xa, muốn vội lao tới nhưng bị Cảnh sát ngăn lại để bảo vệ hiện trường.
"Chúng tôi là Cảnh sát đội phòng chống tội phạm, nhận lệnh đến đây bắt khẩn cấp nghi phạm Lăng Thanh vì tội danh giết người. Mời anh hợp tác theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra."
Lăng Thanh chết trân ngay tại chỗ vì cú sốc quá lớn vừa ập tới.
"Tôi yêu cầu anh xuống giường, mặc quần áo vào."
Vị Cảnh sát trưởng tay cầm súng, miệng dứt khoát hô to khẩu lệnh.
Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, người đàn ông ấy chỉ còn cách chấp hành mệnh lệnh. Vì hiện tại có tới cả chục cặp mắt bắt quả tang Từ Lê Na đã chết đang nằm bên cạnh hắn trong tình trạng lõa thể thế này, dù hắn có mười cái miệng để chối cũng vô ích.
Sau khi quần áo chỉnh tề, Lăng Thanh nhanh chóng bị Cảnh sát còng tay áp giải về đồn.
Lúc lướt ngang quản gia Lâm có mặt tại đó, sâu trong đáy mắt hắn ta chợt lóe lên tia lạnh lẽo thấu xương.
Nỗi oan ức này, hắn phải giải thích như thế nào mới lấy lại trong sạch cho bản thân? Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau âm thầm sắp đặt mọi chuyện, chơi trò gắp lửa bỏ tay người?
Khi Lăng Thanh bị áp giải đưa đi, từ một góc khuất cách đó không xa, A Liên với gương mặt đầy lo lắng nhìn theo. Cô gái nhỏ ấy còn rưng rưng nước mắt, lắc đầu trong bất lực, nhìn hắn bị đưa lên xe mà không dám làm gì.
《Paris.》
*Xoảng.
Mộc Ly Tâm đang ngồi làm việc trong phòng khách thì vô tình quơ tay làm rơi ly nước gần đó, khiến chiếc ly vỡ vụn. Thấy vậy, cô vội ngồi xuống định nhặt số mảnh vỡ ấy lên thì vô tình lại bị mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào tay chảy máu.
Đúng lúc Mộc Thái khi nghe được âm thanh lạ nên liền từ phòng bếp trở ra ngoài. Thấy con gái lôm côm ngồi nhặt mảnh vỡ trong khi ngón tay còn đang chảy máu, ông lập tức đi lấy thuốc sát trùng và băng cá nhân đến, rồi khẩn trương nói:
"Ly Tâm, tay con đang chảy máu mà không thấy đau hay sao? Mau ngồi lên ghế để ba băng lại."
Mộc Ly Tâm ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên để ba mình băng vết đứt trên ngón tay lại. Dù chảy máu nhưng cô không hề nhăn nhó một chút nào, mà còn thản nhiên cất lời:
"Chút vết rách ngoài da thôi à, ba đừng căng thẳng."
"Rách thì không đau à! Con đó, đang mang thai nên càng phải cẩn trọng hơn mới được."
"Dạ, con biết rồi!"
Mộc Ly Tâm khẽ cười, nhưng trong lòng cô lại không được yên ổn như nụ cười trên môi.
Cô cũng không biết tại sao tâm can cứ bứt rứt không yên, cứ như sắp có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra. Vừa rồi, rõ là tay đang chảy máu nhưng cô lại bị cảm giác nhói nơi ngực trái chi phối.
Lẽ nào có chuyện gì tồi tệ sắp hoặc đã xảy ra?
Trở lại thành phố B, của đất nước Trung Hoa, nơi Lăng Thanh vừa bị Cảnh sát đưa đi vào sáng nay.
Đó là một thông tin chấn động đối với Lăng gia, tệ nhất là bà nội Trữ Ngọc Anh sau khi biết tin liền ngất xỉu tại chỗ vì quá sốc.
Lăng Kiến Dụ cũng sốc đến lên cơn đau tim, cả gia can bỗng chốc rối bời khi biết tin người kế thừa duy nhất bị cho là nghi phạm giết người.
Trong khi gia đình đang vô cùng rối rắm, Đào Lâm San lại lặng lẽ bỏ ra ngoài, để gặp mặt thân tín của mình tại căn phòng tối quen thuộc.
"Tại sao Từ Lê Na lại chết trong trạng thái lõa thể? Rốt cuộc ông đã bày ra kế hoạch như thế nào?"
Lâm Dân Tiêu tuyệt nhiên cúi đầu trước người phụ nữ quyền lực đối diện, và thành thật khai báo trong bộ dạng đắc thắng:
"Ý muốn của bà chủ không phải muốn gán cho con sói điên đó tội ác giết người hay sao? Nên tôi đã thay bà kết liễu con nhỏ đó, đợi đến khi hắn quay về, tôi lại bỏ thuốc mê vào trà. Khi hắn ngấm thuốc, tôi lặng lẽ mang thi thể ả ta đặt bên cạnh hắn, tạo dựng hiện trường cường bức dẫn đến ngộ sát. Tiếp đến, chờ trời vừa hửng sáng, tôi lại âm thầm gửi tin nhắn nặc danh cho Từ Dịch, để lão ta báo Cảnh sát ập tới bắt ngay tại trận. Một màn trong ứng ngoại hợp tàn hình mà không ai hay biết."
"ĐỒ NGU!"
Lâm Dân Tiêu ung dung thuật lại kế hoạch tâm đắc của mình, không những không được khen ngợi nửa chữ mà còn bị Đào Lâm San tức giận mắng như tát nước vào mặt.
"Ông có biết nếu ***** *** dẫn đến ngộ sát, khi pháp y xét nghiệm được **** **** trong người cô ta không phải của tên khốn đó thì mọi chuyện sẽ thế nào không? Chưa hết, nếu Cảnh sát lấy máu của hắn đi xét nghiệm, cho ra kết quả từng bị hạ thuốc thì mọi chuyện không phải coi như công cóc à? Lâm Dân Tiêu, tại sao ông già mà lại ngu xuẩn như thế hả? Có thiếu gì cách giết người vu oan giá họa, tại sao phải tạo dựng hiện trường ***** ***?"
Nói đến đây, Đào Lâm San cũng đã tự có được câu trả lời, khi nhìn vào bộ dạng của Lâm Dân Tiêu, bà ta liền gặng hỏi:
"Có phải trước khi ra tay, ông đã..."
Một câu hỏi lấp lửng, nhưng lại khiến Lâm Dân Tiêu nhanh chóng quỳ xuống trong sợ hãi, khẩn khoảng cất lời:
"Bà chủ, xin bà cứu tôi. Tại tôi ngu dại, không rõ luật pháp nên mới bày ra kế hoạch điên rồ như thế. Tôi không muốn ngồi tù đâu bà chủ, xin bà cứu tôi."
Lâm Dân Tiêu ôm chân người phụ nữ, khóc lóc cầu xin, nhưng vẫn bị bà ta dứt khoát hất ra.
"Chuyện đã đến nước này, nếu không cứu ông thì có khác gì tôi tự kéo mình chết chung. Đúng là ngu đần."
Nghe vậy, Lâm Dân Tiêu liền giương đôi mắt đong đầy hy vọng lên nhìn Đào Lâm San, khẩn trương hỏi:
"Bà chủ, vậy bà định xử lý thế nào?"
"Tôi hỏi ông, lúc hành xự bảo đảm không có ai nhìn thấy chứ?"
"Ngày hôm đó tôi tung tin giả nói rằng Thiếu gia cho tất cả mọi người nghỉ làm một hôm để về nhà thăm gia đình, nên tôi bảo đảm không có ai nhìn thấy."
Nói rồi, lão ta mới nghĩ lại, thì chợt nhớ tới A Liên, cô gái làm việc ngoài vườn rau vì bị cảm nên không rời khỏi biệt thự. Nên lại vội vàng sửa lời:
"À phải rồi, còn một con bé do bị cảm nên ở lại không rời đi. Nhưng tôi nghĩ nó sẽ không biết gì đâu nên bà chủ đừng lo."
"Sao ông dám chắc nó không nhìn thấy?"
Giọng nói của Đào Lâm San thoát ra trong trạng thái tàn độc, đi đôi ánh mắt dữ tợn, khiến Lâm Dân Tiêu rén ngay tức khắc.
"Vậy ý của bà chủ là..."
"Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót."
Câu nói rùng rợn, khiến Lâm Dân Tiêu sợ biến sắc. Nhưng nếu không bịt miệng trước thì người chết thay chắc chắn sẽ là lão.
"Tôi sẽ giải quyết nhanh chóng. Nhưng còn chuyện bên pháp y, bà chủ định xử lý như thế nào?"
Bấy giờ, Đào Lâm San rơi vào trầm mặc. Đôi mắt của bà ta luôn lạnh lùng đến đáng sợ, mãi một lúc sau mới nói:
"Đồng tiền là vạn năng. Thứ gì không mua được bằng tiền, nhưng chắc chắc có thể mua bằng rất nhiều tiền."