Mộc Ly Tâm mệt lã người, để mặt nệm cứ thế ôm lấy một bên mặt đầy mệt mỏi của mình. Dù mệt đến sắp ngất đi nhưng vẫn phải quỳ gối "trả bài".
Những vệt máu in đầy trên drap giường màu trắng. Không biết chiếc giường ấy giờ đã thấm hút hết bao nhiêu mồ hôi và mật thủy ướt át của người phụ nữ.
Nhưng từ khi bắt đầu đến giờ cũng đã hai tiếng, mà "con trâu điên" kia vẫn cứ hì hụt không chịu ngừng nghỉ.
Hắn xem thân thể cô là thú vui để thỏa mãn hàng đầu, bên cạnh là chai rượu đã sắp cạn sạch.
Bản tính ham muốn cao, dưới tác động của rượu, không những khiến hắn không cảm thấy mệt mà thời gian để pháo hoa xuất trận cũng lâu hơn mọi khi.
Hai tiếng, nhưng hắn chỉ nổ súng một lần. Trong khi người con gái nhỏ bé ấy đã chẳng còn bao nhiêu sức để chống đỡ. Giọng nói thanh cao cũng khàn đi rất nhiều.
Đôi lần cô muốn nhắm mắt buông xuôi, nhưng cứ chợp mắt một chút là cơ thể lại bất giác bị tác động mạnh một cái, khi đó là lúc thứ dị vật nam tính đáng sợ kia đâm sâu vào nơi tư mật nhỏ bé của cô.
Tựa hồ cảm giác rằng những vách thịt non mềm, và cách hoa mỏng manh đã sưng lên. Cô đau lắm, nhưng chỉ bất lực nằm đó để con người mang thú tính kia điên cuồng phát tiết trên thân thể cô.
"Tôi xin anh...mau dừng lại có được không?"
Lăng Thanh nhìn lên đồng hồ, rồi nhìn xuống cô gái, điềm nhiên đáp trả:
"Mới 1 giờ sáng, 3 giờ cô mới bắt đầu làm việc. Cần gì phải vội."
Nói rồi, hắn lại đưa vũ khí đâm mạnh vào trong khiến Mộc Ly Tâm phải giật nảy người, ưỡn cong lưng lên vì đau đớn.
Vành môi mỏng của cô cũng bị rách đến chảy máu sau nhiều lần tự cắn vào để âm thầm chịu đựng. Đôi tay nắm chặt drap giường tới mức nổi cả gân xanh. Nơi thắt lưng đau như sắp rã rời, vậy mà hắn ta vẫn chẳng chịu buông tha cho cô.
Từ phía sau, hắn ta ra sức thúc vào. Cô ở đằng trước, đau đến khó thở, đến bật khóc mà chẳng thể làm gì.
Cứ chốc lát, hắn lại nốc thêm rượu vào người, vài giây sau lại vỗ vào quả mông đầy đặn của cô hệt như đang trêu đùa mông ngựa. Sự sỉ nhục này, ủy khuất này khiến trái tim cô lạnh giá. Từ tình yêu dần hình thành thù hận.
"Lăng Thanh, anh là cầm thú đội lốt người...Tôi hận anh...a..."
Giọng nói yếu ớt, khàn đặc trầm thấp, ngắt quãng vang lên, như cái cách giải tỏa nỗi uất hận của mình.
Rốt cuộc cô chẳng biết, tại sao bản thân ngày trước lại đem lòng yêu thương con người này. Hắn ta căn bản đâu phải người, vì nếu là người sẽ đâu tàn độc như thế?
Thân thể ngọc ngà, 23 năm chưa vướng chút bụi bẩn hồng trần. Giờ lại bị mối tình đơn phương thuở thanh xuân mang ra hành hạ không chút thương tiếc.
Cái gì mà xem cô như kẻ thù, như này là cái giá phải trả khi động vào người hắn yêu? Gì là thay người mình yêu trả thù? Thật ra đó chỉ là lời ngụy biện của một kẻ khốn nạn, không thể tiết chế ham muốn dục vọng.
Khi Mộc Ly Tâm chìm trong tủi nhục và ấm ức, thì Lăng Thanh vẫn điên cuồng tác động ra ra vào vào dưới hạ thân cô.
Hắn biết, hành vi ngày hôm nay là tồi tệ. Trăm sai ngàn sai, nhưng khi nhìn vào thân thể nóng bỏng của người phụ nữ này, thì chính anh lại không thể kìm chế ham muốn.
Đôi ba lần muốn dừng lại, nhưng lý trí lại yếu đuối trước sinh lý. Càng bên cô, hắn càng muốn hòa nhập, thỏa mãn cuồng nhiệt mang tên "dục vọng". Đây là thứ cảm giác mà ba năm qua dù đang yêu Từ Lê Na nhưng hắn chẳng hề có.
Nhìn vào ba vòng nuột nà, làn da trắng sứ, mịn màng như ngọc ngà của cô, là ánh mắt hắn càng cháy rực ngọn lửa đam mê sắc dục.
Cứ như thế, Lăng Thanh điên cuồng "giết người " bằng g.ậy thịt, nhưng có đ.â.m bao nhiêu cái cũng chỉ khiến đối phương mệt lã đi, còn hắn lại say sưa không lối thoát.
Năm phút, mười phút, rồi ba mươi phút sau đó. Khi tốc độ đưa đẩy tăng lên nhanh chóng, cả người hắn chợt căng lên rồi dừng lại mọi hành động, đó là khi màn pháo hoa đặc sắc thứ hai đã được bung xõa.
Dị vật nam tính lui ra, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Đôi tay hắn hờ hững rời khỏi hông cô gái. Mộc Ly Tâm cứ như vậy mà thả lỏng cơ thể rồi rơi xuống giường, như thể vừa trút được một gánh nặng trìu trịu trên vai.
Giây phút cơ thể mảnh mai này được buông tha giây lát, là khi nước mắt trên mi cô ấy đã được hong khô, còn dưới những cánh hoa tuyệt sắc lại đang rướm ra máu đào.
Mộc Ly Tâm ôm bụng, cuộn mình nằm co ro trên giường. Lúc này, cô chỉ hi vọng đây là lần cuối cùng trong đêm nay.
Thấy đối phương im lặng, Lăng Thanh cũng phần nào dao động. Dù gì vận động mấy tiếng liên tục cũng cảm thấy mệt, nên hắn quyết định rời khỏi giường ngủ. Coi như đêm nay đã kết thúc màn trả thù đầu tiên.
Lăng Thanh bước vào phòng tắm không bao lâu. Tiếng nước bắt đầu tí tách vang lên. Đêm khuya, gió lạnh hiu hắt vẫn đang lùa vào khung cửa sổ không được đóng kín, khiến cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân của người con gái buốt lạnh từng hồi.
Nằm đó một chút để vơi bớt mệt nhọc, Mộc Ly Tâm cũng gắng gượng ngồi dậy. Cô nhìn lại thân thể mình, in đầy những vết bầm tím mà không khỏi xót xa.
Không để bản thân chìm vào buồn tủi quá lâu. Cô sau đó đã gượng sức bước xuống giường, nhặt lại bộ quần áo đã bị xé rách. Cũng may, chiếc quần vẫn còn mặc được, nhưng áo thì lại ra thành hai mảnh.
Đang trong lúc bối rối không biết phải làm sao. Mộc Ly Tâm vô tình nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Lăng Thanh nằm gần đó. Đắn đo một hồi, cũng không nghĩ ra cách nào khả quan hơn nên cô chỉ còn cách run rẩy đi tới, nhặt chiếc áo của hắn ta mặc vào người.
Nơi hạ thân đau buốt, thắt lưng nhức mỏi như thể sắp đứt đoạn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ra khỏi phòng vì không muốn lát nữa lại đối mặt với người đàn ông xấu xa đó.
May mắn hơn hết là lúc cô xuống lầu, người làm trong nhà vẫn chưa thức nên không ai nhìn thấy dáng vẻ thân tàn ma dại của cô lúc này.
Cơ thể nơi đâu cũng đau nhức, những bước chân di chuyển trong sự run rẫy, nặng nề bước xuống từng bậc cầu thang.
Khó nhọc lắm, Mộc Ly Tâm mới trở về tới căn nhà nhỏ của mình. Cô nằm xuống chiếc giường sắt với manh chiếu tre vừa lạnh, vừa cứng. Cứ thế cuộn tròn thân thể đầy vết tích mà âm thầm bật khóc.