Sau tiếng hét đầy đau đớn của Mộc Ly Tâm, là từng cái thúc đẩy thật mạnh bạo, chọc thẳng vào đáy mê cung sau hun hút bên trong cơ thể liễu yếu đào tơ của cô gái.
Lần đầu tiên phá thân, là cảm giác như rách đi một mảng da mỏng manh, là nơi vách thịt mềm mại bị xâm lấn bởi một thứ dị vật to dài, chen chút cạ vào mô da non mềm, khiến máu lẫn thủy xuân trơn ướt hòa lẫn vào nhau, rồi rỉ rả xuất hiện.
Nơi đó của cô, vừa đau, vừa rát, nó bí bách tới mức khiến động tác luân động của người đàn ông cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.
"Đừng mà... Đau quá...anh ra ngoài đi..."
Những ngón tay thon dài, ra sức bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông, phần móng dù không quá sắc nhọn nhưng vẫn lưu lại trên da tay Lăng Thanh những vết trầy trụa. Vậy mà hắn ta vẫn như con thú bị bỏ đói ngàn năm, chỉ biết tấn công chứ không muốn dừng lại.
Hai chân Mộc Ly Tâm đang khẽ run lên, vì đau, vì bị kích thích sinh lý một cách dữ dội. Mồ hôi rịn ra không ngừng nghỉ, điểm tô sự ướt át trên đôi gò má ửng hồng vì khoái cảm đang bị đả kích.
Những sợi tóc nhỏ mềm mượt giờ lại bết dính vào da mặt cô gái, trông Mộc Ly Tâm cứ như chú thỏ con đang cố gắng chống lại một con sói đầu đàn dữ tợn trước bão táp mưa sa.
Hắn trút hết nội lực sau mỗi lần đâm sâu vào trong, đâm liên tục không ngừng nghỉ, cứ như thế Mộc Ly Tâm đau đớn quằn quại, ưỡn ẹo thế nào cũng không thể tránh khỏi những đợt tấn công kia.
"Dừng lại đi mà...tôi không chịu được...a...a...đừng mà...a..."
Bờ môi căng mọng giờ lại hơi sưng đỏ vì bị cắn, chỉ có thể mấp máy thốt lên đôi lời khẩn cầu đối phương nương tay, nhưng điều đó chỉ càng khiến cô tiêu hao sức lực.
Bên ngoài, gió đêm lùa vào khung cửa ban công, tung bay thật mạnh chiếc rèm cửa màu đen, như báo hiệu một trận mưa nghịch mùa sắp trút xuống cõi trần.
Bên trong, từng đợt thúc đẩy điên cuồng của Lăng Thanh làm chiếc giường king size cũng nhịp nhàng chuyển động theo. Những âm thanh ướt át khi da thịt va đập vào nhau chỉ có nhanh vào nhiều hơn chứ không hề lui giảm.
Trời còn chưa mưa, mà trong gian phòng ấy bão giông như cuồng nộ đảo lộn không gian tình ái.
Sức lực của một người con gái dần dà cạn kiệt, hơi thở hỗn loạn nhưng nặng nề vội vàng đuổi theo nhịp tim bấn loạn bất thường.
Cơn đau thể xác hòa cùng nỗi đau tinh thần, khiến lệ thủy của Mộc Ly Tâm bất giác tuôn rơi. Cô cắn môi chịu đựng từng đợt tác động kia. Hắn ta mạnh bạo tới mức mỗi lần thứ dị vật ấy đẩy vào là cả người cô cũng chuyển động mạnh theo.
Đôi nhụy hoa mỹ miều không ngừng run rẩy giữa không trung. Nó căng tròn cứ rung lắc theo từng nhịp đưa đẩy, khiến hắn ta càng không thể tiết chế ngọn lửa dục vọng.
Kiểu này chưa xong, hắn lại vắt chân cô lên vai rồi nhỏm người ngồi xổm dậy, dùng hết sức mà đưa mãnh thú bằng da thịt như gậy bóng chày đâm sâu vào trung tâm đóa hoa tuyệt sắc kia, đưa đầu nấm trơn mềm chạm vào mê cung thần bí.
"Đừng mà...dừng dừng lại...anh ra ngoài...tôi...tôi không chịu được."
Đưa đưa đẩy đẩy, cuối cùng lại khiến Mộc Ly Tâm đưa được tay lên cao, hái sao trên trời. Cả người cô cong lên nóng bỏng, từ phản ứng đó, Lăng Thanh nhanh chóng tạm thời rút vũ khí ra.
Nơi khe suối nhỏ như bị chọc đúng mạch nước ngầm. Chiếc gậy nam tính vừa lui, thủy xuân đã ào ạt tuôn ra như đê vỡ.
Cảm giác đầu tiên là đau đớn không tả được, đến phút cuối lại khiến tâm trí cô gái mụ mị. Bị chính hắn ta đưa đẩy đến cao trào, khiến thân thể kiều diễm nảy sinh những trạng thái run rẩy bất thường.
Đôi mắt thanh cao mơ mơ hồ hồ như kẻ sắp ngủ quên. Đến bây giờ bàn tay đang bấu vào da thịt của người đàn ông mới thả lỏng dần, Mộc Ly Tâm đang thở như chưa từng được thở.
Dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng, Lăng Thanh tựa hồ nhìn thấy một vệt máu đào còn vương lại trên drap trải giường từ chỗ xuân triều vừa tuôn xuống, khiến hắn tuyệt nhiên không thể giấu đi nụ cười gian tà đong đầy sắc dục.
Sau là hài lòng tán thưởng bằng một câu:
"Vẫn còn trong trắng ư? Vậy xem ra phiếu thăm này bổn thiếu gia đã trúng thưởng độc đắc rồi."
"Mẹ kiếp! Tại sao ngày trước mình lại đi yêu một kẻ đáng sợ như thế này cơ chứ?"
Ngay lúc này, Mộc Ly Tâm chỉ biết thầm chửi rủa trong lòng, cô mở mắt oán hận ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Ngập ngừng hỏi:
"Đủ chưa?"
"Cô phải hỏi là trời đã sáng chưa mới đúng."
Hắn ta trưng ra khuôn mặt đểu cáng, cùng một câu nói khiến Mộc Ly Tâm phải vội vàng gượng người ngồi dậy, thì nào ngờ lại đúng ý hắn ta đang chờ.
Mộc Ly Tâm vừa nhổm người dậy đã bị Lăng Thanh bắt ép quay mặt xuống giường, hắn tiếp tục quỳ gối rồi kéo hông cô lên cao. Mộc Ly Tâm còn chưa kịp phản ứng thì sống lưng hắn đã thẳng thắp, đồng thời đưa thứ dị vật nam tính vẫn to sừng sững kia, ghim sâu vào chỗ nhạy cảm nhất của cô.
"A...như này tôi sẽ chết mất..."
Tay cô gái lại bấu víu vào drap giường, cổ họng khô khan thốt lên câu từ đáng thương. Cô muốn bò đi, nhưng phần hông vẫn bị đối phương giữ chặt bằng tay, muốn nhích lên một chút còn khó chứ nói chi đến chuyện bò đi đâu.
Thấy cô đau đớn, Lăng Thanh càng hưng phấn. Hắn nhoẻn miệng cười r.â.m tà, rồi bình thản cất lời:
"Không ai bị đ.â.m bằng thịt mà chết cả."
"Nhưng tôi không chịu được..."
"Cái giá này là tự cô chuốc lấy. Mau câm miệng cho tôi."
Cáu kỉnh xong, hắn ta lại điên cuồng lấy chỗ dư của mình chọc vào chỗ thiếu của người phụ nữ. Tư thế này, cứ mỗi lần hắn thúc vào là Mộc Ly Tâm đau đớn quằn quại. Da đầu tê rần, thắt lưng như muốn gãy làm hai, chưa kể tới phần bụng dưới của cô lúc này đã bí bách tới mức sắp nổ tung ra.
Tác động điên cuồng này làm sao cô chịu được?
Thân thể nhỏ bé này liệu có còn chống đỡ nổi đến sáng mai?
Chưa bao giờ cô lại mong trời nhanh sáng như lúc này. Vì cơ thể nhỏ bé này đã thật sự rất mệt mỏi.
Người đàn ông đó tra tấn cô bằng vũ khí từ da từ thịt, nhưng lại khiến sức lực này tiêu hao đáng kể.
Trong mắt hắn, cô là kẻ thù hại bạn gái hắn rơi vào cảnh thập tử nhất sinh. Nhưng dẫu sao cô ta vẫn còn đang thở, vậy mà hắn lại dùng cách này để trả thù cô.
Rốt cuộc là hắn điên thật, hay do rượu bia kia tác động, lại khiến hắn cuồng trí thế này?
Hắn là đàn ông, ăn nằm với phụ nữ, chơi chán xong bỏ cũng không mất mác gì. Nhưng còn cô, cô là con gái, chỉ có trinh tiết là thứ quý giá nhất. Giờ hắn nhẫn tâm cướp mất, thì sau này cô làm sao còn dám yêu ai...