Yêu Trong Niềm Đau

Chương 7




Câu nói của Hải Nam khiến tất cả mọi người trong phòng chú ý. Tôi cũng không thể để mất điểm toàn tập trước chồng sắp cưới của mình ngay lần đầu gặp được.

“Thưa giám đốc, chị Bích nói em làm xong hợp đồng trước 4 giờ chiều. Hiện tại vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới bốn giờ cơ mà.”

“Ý của cô vẫn còn 15 phút chứ gì?”

“Dạ vâng.”

“Trưởng phòng Bích về chỗ làm việc đi. Để cô Diệp Minh Châu cho tôi giám sát.”

“Dạ vâng.”

Tôi không quan tâm tới Hải Nam và Minh Quân có ở lại giám sát tôi làm việc như lời anh nói hay không mà tôi tập trung vào soạn thảo hợp đồng bằng tiếng Anh. Ngày học đại học có biệt danh là máy đánh chữ vì tôi có biệt tài đánh máy rất nhanh do ngày đó tôi nhận công việc làm thêm dịch và soạn hợp đồng bằng tiếng anh rất nhiều, hiện tại tôi mới có dịp phát huy khả năng vốn có của mình. Trước khi đồng hồ điện tử ở góc màn hình máy tính nhảy sang con số 4 giờ chiều tôi đã kịp gửi bản hợp đồng qua cho email cho chị Bích. Xong xuôi tôi ưỡn người vươn vai một cái thì hai khuỷu tay của tôi chạm vào vật kim loại cứng gì đấy khiến tôi đau điếng phải rít lên một tiếng. Tôi vừa xoa hai khuỷu tay vừa đưa mắt nhìn sang hai bên xem nó là gì thì ngay lập tức hồn siêu phách lạc, vật kim loại mà tôi vừa đụng phải chính là hai mặt dây thắt lưng của Hải Nam và Minh Quân, hai người đang đứng hai bên giám sát tôi làm việc. Nghĩ tới việc hai khuỷu tay của tôi đi lệch quỹ đạo xuống dưới một chút nữa có khi tôi bị bốc hơi khỏi trái đất ngay lập tức mà không biết lý do cũng nên. Tôi xấu hổ tới mức hai má nóng lên phừng phừng.

Hải Nam lên tiếng hỏi tôi:

“Xong việc chưa?”

“Dạ xong rồi.”

“Cô có thể về.”

“Thưa giám đốc em còn chưa viết bản tự kiểm ạ.”

“Chưa viết thì về nhà viết.”

Dứt lời cả Hải Nam và Minh Quân đều rời khỏi phòng làm việc của chúng tôi còn tôi ở lại tắt máy dọn dẹp bàn làm việc rồi mới ra về. Tôi hiểu ý Hải Nam nói tôi về để chuẩn bị đồ theo anh về nhà nhưng đồng nghiệp lại nghĩ tôi bị Hải Nam đuổi việc vì vậy mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, Ngọc Trân cũng vậy.

Vì tôi đi cùng xe với Ngọc Trân nên tôi có ý định ra ngoài cổng công ty rồi đón xe ôm về nhà. Nhưng lúc tôi vừa bước ra khỏi cổng công ty đã nhìn thấy Hải Nam đứng tựa lưng vào chiếc xe hơi Land Rover màu trắng đợi tôi. Nhìn thấy tôi anh chỉ vào xe:

“Lên xe đi.”

“Dạ vâng.”

Hải Nam ngồi vào ghế lái còn tôi tự mở cửa ngồi vào ghế phụ. Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi lên xe sang, hơn nữa người lái xe còn là chồng sắp cưới của khiến tôi càng hồi hộp, tôi không che giấu được hai đùi gối của mình đang rung lên vì run. Anh không lái xe rời đi ngay mà hỏi tôi:

“Hôm qua Quân đã nói gì với cô chưa.”

“Dạ anh ấy chỉ nói anh đồng ý lấy em thôi. Ngoài ra anh ấy không nói gì thêm.”

“Tiện đây tôi muốn nói rõ cho cô biết lý do tôi cần lấy vợ gấp là vì ba của tôi đang ốm nặng, ông ấy muốn nhìn thấy tôi có vợ. Vậy nên cô có nhiệm vụ làm người vợ hiền dâu thảo trước mặt ba tôi.”

Thì ra đây là lý do khiến người đàn ông giàu có, tài giỏi, đẹp trai này cần gấp một cô vợ như vậy.

“Ngoài ba của anh ra thì em không phải diễn trước mặt ai nữa phải không?”

“Trong nhà có vợ chồng chú Bình và cô Hương. Chú Bình là lái xe của ba tôi, còn cô Hương giúp giúp việc nhà.”

“Dạ vâng em hiểu rồi.”

Thấy tôi cứ ấp úng muốn nói gì đó Hải Nam hỏi:

“Muốn biết gì nữa?”

“Em sẽ làm vợ anh đến khi, khi…”

Hải Nam cắt ngang lời nói của tôi:

“Ý cô muốn hỏi cô lấy tôi đến khi nào chứ gì?”

Nói đến đây anh bắn ánh mắt cảnh cáo về phía tôi rồi dứt khoát nhã ra từng tiếng:

“Cô sẽ làm vợ tôi tới khi ba tôi mất hoặc là tới khi tôi và bạn gái tổ chức đám cưới. Nhưng tôi cũng tuyên bố cho cô biết nếu cô có ý định dở trò gì đó với ba của tôi thì đừng trách tôi không phải là con người đấy.”

Lời nói của Hải Nam khiến sống lưng tôi lạnh toát. Từng câu từng chữ phát ra từ miệng anh phát ra khiến tôi sốc tới mức ngồi đơ một chỗ như tượng. Không phải vì chuyện tôi biết mình chỉ là vật thế thân tạm thời của ai đó làm vợ anh mà vì lời cảnh cáo của anh. Mất mấy giây sau tôi mới có thể lên tiếng đáp lại anh:

“Vâng, em biết rồi. Thế về nhà anh em có được đi làm nữa không?”

“Cô vẫn có thể đi làm bình thường.”

“Dạ vâng. Cảm ơn anh.”



Tôi cứ tưởng về nhà anh sẽ phải làm ôsin hầu hạ mọi người trong gia đình anh không ngờ tôi vẫn được đi làm bình thường đồng nghĩa với việc tôi vẫn có thể gặp mẹ, vẫn có thể gặp Ngọc Trân và đồng nghiệp của mình. Bất ngờ này khiến tôi quên đi việc hỏi anh bạn gái của anh có biết chuyện tôi tạm thời thay thế cô ta làm vợ của anh hay không?

Thấy tôi không hỏi gì nữa Hải Nam tiếp tục hỏi tôi:

“Có mang theo giấy tờ tùy thân ở đó không?”

“Dạ có.”

“Vậy thì không cần về nhà cô nữa mà chúng ta đi luôn về nhà tôi.”

“Nhưng em chưa nói với mẹ chuyện em đi lấy chồng.”

Nói tới đây tôi khựng lại vì nghĩ mình đã dùng từ sai bởi tôi và anh chẳng qua chỉ là đang thực hiện một cuộc giao dịch một bên cần tiền và một bên cần danh một người vợ để qua mặt ba của mình nên tôi sửa lại:

“Em phải nói với mẹ em một tiếng rồi mới theo anh về được.”

“Cô muốn tìm lý do gì đó để nói tùy cô nhưng tuyệt đối không được rêu rao, tiết lộ chuyện của tôi. Đọc số tài khoản của cô đi.”

Lời Hải Nam vừa nói cũng là những gì tự đấy lòng tôi mong muốn bởi vì suy cho cùng nếu người khác biết chuyện không có gì là hay ho này rồi đồn thổi đến tai mẹ không biết mẹ tôi sẽ đau buồn thế nào.

Tôi không chần chừ mà đọc ngay số tài khoản của mình cho Hải Nam, khi tôi vừa dứt lời thì điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Là tin nhắn báo tài khoản của tôi cộng thêm b.ốn tr.ăm t.ám m.ươi tr.iệu đồng. Rõ ràng anh Trung nói với tôi nếu lấy Hải Nam sẽ được anh trả m.ột t.ỷ vậy mà anh chuyển cho tôi chưa tới năm trăm triệu. Tôi không do dự mà hỏi thẳng anh:

“Vậy số tiền còn lại khi nào anh chuyển cho em ạ?”

“Tiền còn lại nào? Trừ số tiền mẹ cô nợ tôi n.ăm tr.ăm h.ai m.ươi t.riệu ra tôi chuyển cô b.ốn tr.ăm t.ám m.ươi triệu vẫn còn thiếu sao?”

Hải Nam lại cho tôi thêm một bất ngờ nữa. Thì ra chính anh là người lái xe ô tô mà mẹ tôi tông vào, thì ra chủ nợ của mẹ tôi là anh chứ không phải ai khác. Người đàn ông này tuy giàu có nhưng rạch ròi chi li từng đồng bạc lẻ. Chuyện mẹ tôi nợ anh anh lấy không thiếu một xu, không thế mà anh chỉ cho mẹ tôi một tuần để xoay tiền trả cho anh, nếu không anh sẽ đâm đơn tố cáo mẹ tôi đó sao? Tôi nở nụ cười gượng đáp lại anh:

“Xin lỗi tại em không biết anh chính là người mẹ em tông trúng buổi tối hôm đó.”

“Từ giây phút cô nhận tiền của tôi đồng nghĩa với cô chính thức là vợ của tôi.”

“Dạ vâng. Chờ em một lát em vào cây ATM rút ít tiền mặt rồi em đi theo anh.”

Sau khi vào cây ATM gần cổng công ty rút một ít tiền mặt tôi nói cho anh địa chỉ phòng trọ của mẹ con tôi, tới nơi anh không xuống xe mà nói:

“Cho cô năm phút để nói chuyện với mẹ của cô đó.”

“Năm phút sao đủ? Cho em mười phút nhé.”

Hải Nam không phản đối cũng không đáp lại mà cứ trưng bộ mặt khó chịu ra đấy. Tôi ngầm hiểu anh đồng ý nên nói:

“Cảm ơn anh.”

Tôi nhanh chân chạy vào phòng trọ, nhìn thấy tôi mẹ ngạc nhiên hỏi:

“Sao hôm nay con đi làm về sớm thế?”

Tôi cố nén cảm xúc ngổn ngang trong mình lúc này nở nụ cười gượng kiếm một lý do nói với mẹ:

“Mẹ ơi con phải chuyển công tác tới chi nhánh của công ty ở Thủ Đức, làm ở đó tuy hơi xa nhưng lương cao gấp đôi ở đây mẹ ạ.”

Tôi không muốn nói sự thật cho mẹ chuyện tôi phải đi làm vợ của Hải Nam để lấy tiền cho mẹ trả cho anh để anh không kiện mẹ đi tù. Theo như lời anh nói thì không phải tôi làm vợ anh cả đời mà chỉ làm tới khi ba của anh mất hoặc khi anh cưới vợ. Tôi không biết chính xác thời gian tôi sẽ làm vợ anh trong bao lâu nên tôi chỉ có thể nói dối mẹ tôi chuyển công tác đi Thủ Đức vì tôi nghe nói nhà anh ở đó.

“Con làm luôn dưới đó có ổn định không hay chỉ làm tạm thời thôi?”

“Dạ con cũng chưa biết nên con xuống đó thuê phòng trọ ở trước. Nếu làm lâu dài con sẽ lên đón mẹ xuống ở với con nhé?”

“Thế khi nào con đi.”

“Dạ ngay bây giờ mẹ ạ. Xe của công ty đang đợi con trước nhà.”

Nghe tôi nói tới đây viền mắt của mẹ bỗng chốc ngân ngấn nước, sợ tôi nhìn thấy mẹ liền xoay lưng lại với tôi. Tôi biết mẹ đang buồn và tủi thân lắm. Từ nhỏ tới giờ không phải mẹ con tôi chưa từng sống xa nhau, hồi tôi đi học đại học cũng từng sống xa mẹ nhưng lúc đó mẹ tôi khỏe mạnh bình thường. Hiện tại mẹ tôi vừa trải qua một vụ tai nạn thập tử nhất sinh, chân mẹ bị gãy phải bó bột vẫn chưa đi lại sinh hoạt được bình thường mà tôi phải đi làm xa. Mẹ đứng bằng một chân có sự trợ giúp của hai cái nạng nhưng lúc này tôi thấy cả hai nạng và chân của mẹ đang không ngừng rung lên. Hình ảnh này biến thành vô vàn những sợi dây vô hình quấn chặt, siết lấy tim tôi khiến tôi không thể thở được, cả người tôi liêu xiêu như muốn ngã, tôi không thể gắng gượng được nữa mà đi tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy tới mức đứng không vững của mẹ từ phía sau gục đầu lên vai mẹ khóc:

“Con xin lỗi vì con không thể ở bên cạnh lúc mẹ cần con nhất.”

Mẹ đưa tay ra sau xoa đầu tôi nói bằng giọng mũi:

“Con yên tâm đi làm xa, mẹ ổn.”



Mặc dù mẹ nói vậy nhưng tôi biết mẹ không ổn một chút nào, tôi cũng thế. Tôi thương mẹ vô vàn nhưng hiện tại tôi không thể làm khác được. Tôi lựa lời nói với mẹ:

“Con ứng trước tiền lương của công ty để đưa cho người lái xe ô tô kia rồi. Mẹ yên tâm đừng lo lắng nữa nhé.”

Tôi lấy đưa cho mẹ mấy triệu nói tiếp:

“Con có đưa tiền cho bác Nhân nhờ bác ấy đi chợ mua đồ ăn luôn cho mẹ rồi. Còn tiền này mẹ giữ lấy muốn mua gì thêm thì mẹ nhờ bác Nhân hoặc mấy cô hàng xóm mua dùm nhé.”

“Con cất đi, để dành xuống đó lấy cái mà chi tiêu, thuê nhà trọ.”

“Con ứng hai năm lương nên vẫn còn tiền, mẹ yên tâm không phải lo lắng cho con. Con chỉ mong Mẹ ở nhà ăn uống điều độ độ nhanh khỏe lại để còn bán hàng nữa, mẹ nói mẹ nhớ khách hàng của mẹ lắm mà.”

Mẹ tôi đưa tay lên quẹt nước mắt:

“Mẹ biết rồi. Con đi đi.”

Tôi nhanh chóng lấy mấy bộ quần áo bỏ vào va li, trước khi đi tôi không quên dặn mẹ:

“Có chuyện gì mẹ phải gọi cho con đấy nhé.”

“Mẹ biết rồi.”

Nhìn thấy tôi xách theo chiếc va li to đùng Hải Nam tỏ vẻ khó chịu hỏi tôi:

“Cô mang theo đồ làm gì mà nhiều thế?”

“Em chỉ mang theo mấy bộ đồ để mặc thôi.”

Hải Nam lớn tiếng:

“Không cần. Nhà tôi không có chỗ chứa đồ của cô, cô để ở nhà đi.”

Câu nói của Hải Nam khiến tôi tức tới ứa gan mà không làm gì được anh. Tôi nén cơn tức giận xuống giải thích:

“Em nói với mẹ là chuyển xuống chi nhánh công ty ở Thủ Đức làm chứ không nói đi về nhà anh diễn vai vợ chồng cùng anh. Đi làm mà không mang theo đồ mẹ em sẽ nghi ngờ nên mong anh hiểu cho.”

Hải Nam không đôi co với tôi nữa mà mở cốp sau để tôi bỏ va li vào. Lúc ngồi trên xe, nhìn con đường quen thuộc qua gương chiếu hậu dần biến mất lòng tôi bỗng nặng trĩu. Tưởng tượng người mẹ tật nguyền lủi thủi một mình trong căn phòng trọ tim tôi như bị ai đó bóp chặt đau đớn vô cùng.

“Cô thấy số tiền tôi bỏ ra để cô làm vợ hờ tôi ít quá hay sao mà cô ngồi đó khóc?”

Nghe Hải Nam nói tôi bất giác đưa tay lên lau hai má thấm đẫm nước mắt tự bao giờ. Tôi nói một lý do để lấp liếm:

“Dạ không có. Tại em nhớ mẹ.”

“Nín ngay cho tôi không người khác nhìn vào họ lại nghĩ tôi đang ăn hiếp cô đấy.”

“Dạ vâng ạ “

“Xuống xe chọn đồ đi.”

Nói rồi Hải Nam bước xuống xe trước. Lúc này tôi mới để ý anh đã dừng xe lại, địa điểm chúng tôi đang đứng là quận 1 chứ không phải Thủ Đức. Lúc trước học đại học tôi từng đi qua đây nên tôi biết đây là nơi đây tọa lạc tất cả các cửa hàng quần áo, giày dép, mỹ phẩm, nước hoa của các thương hiệu cao cấp nổi tiếng của thế giới. Tôi nhanh chóng xuống xe theo Hải Nam đi vào bên trong một cửa hàng thời trang.

Một nhân viên nữ nhanh chóng chạy ra tiếp đón chúng tôi:

“Chào anh chị. Anh chị muốn mua đồ gì em tư vấn ạ?”

Tôi nhìn giá niêm yết trên các món đồ toàn là ngàn đô, chục ngàn đô mà tôi tưởng mình hoa mắt. Tôi vội đáp lại cô nhân viên bán hàng:

“Xin lỗi chúng tôi vào nhầm cửa hàng ạ.”

Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam nói nhỏ với cô nhân viên gì đó, tôi nghe cô ta đáp lại:

“Dạ vâng anh chị ngồi đợi một lát ạ.”

Nhân viên bán hàng nhìn chăm chú vào người tôi rồi rời đi, một lúc sau cô ta đã đưa ra rất nhiều món đồ nào là quần áo, váy, giày dép, túi xách. Nghe cô nhân viên báo số tiền mà Hải Nam phải thanh toán mà tôi giật mình.

Chưa dừng lại ở đó anh còn dẫn tôi sang cửa hàng khác, anh cũng nói gì đó với cô nhân viên, một lúc sau nhân viên bán hàng cũng soạn ra cho tôi rất nhiều các món đồ tương tự như cửa hàng bên kia. Chỉ khác cửa hàng bên kia bán các sản phẩm của thương hiệu Chanel, còn cửa hàng bên này là của thương hiệu Dior.

Chỉ một lúc mà Hải Nam đã tiêu hết số tiền bằng mấy lần số tiền anh cho tôi để tôi làm vợ anh. Thế mới nói người này trú trọng những thứ thuộc về anh ta thế nào.

Hải Nam không đưa tôi về nhà ngay mà anh chở tôi vào trong một khách sạn gần nơi chúng tôi mua đồ. Dẫu biết rằng khi nhận số tiền một t.ỷ để về làm vợ anh tôi sẽ phải phục vụ anh cả chuyện chăn gối nữa nhưng anh vội vã như vậy, anh không cần về nhà mà gấp tới mức vào khách sạn để làm chuyện đó khiến tôi rất căng thẳng.